Sao anh có thể đem thân hình hoàn mỹ đến như vậy biến thành một một thân hình gầy gò như giờ phút này chứ, trông như thể là người bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng vậy.
"Ha Ha..."
Giọng nói của Tư Mộ Hàn có phần run rẩy.
Cô ghét bỏ anh sao?
Nguyễn Tri Hạ thật sự không chịu nổi nữa rồi, cô tiến lên, trực tiếp xoay cơ thể người đàn ông lại.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, bụng dưới của người đàn ông, xương sườn lộ ra trước mắt Nguyễn Tri Hạ vô cùng rõ ràng.
Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ dường như đã cay cay, nước mắt trong suốt lăn dài, ngăn không được giọt lệ tuôn xuống hai má.
Mặc dù đã sờ vào từ trước.
Nhưng lúc này khi nhìn thấy lại càng khiến cô đau đớn không thôi.
Tay cô run rẩy, cẩn thận vuốt ve phần xương sườn nhô lên vô cùng rõ ràng kia, nước mắt tuôn ra như lũ, càng chảy càng mạnh.
Giọng nói cô trở nên nghẹn ngào: “Tư Mộ Hàn, sao anh có thể để người đàn ông em yêu nhất biến thành bộ dạng như vậy hả?”
"Sao lại có thể gầy như vậy, sao lại có thể!”.
Cô đau đớn kêu gào.
Tư Mộ Hàn như bị mắc nghẹn ở cổ họng, cô xảy ra chuyện, anh còn tâm trạng đâu mà nuốt trôi cái gì chứ?
“Tư Mộ Hàn, sao anh có thể dằn vặt bản thân đến mức thế này.”
Nguyễn Tri Hạ vùi đầu vào ngực anh, không kiềm chế nổi khóc một trận to.
Cái đồ ngốc này.
Rốt cuộc anh đã làm cái quái gì vậy.
Cô sẽ không thể tin được, trong mấy ngày cô không có ở đây, người đàn ông này đã ngược đãi bản thân đến mức nào.
“Ha Ha..."
Nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô, trái tim Tư Mộ Hàn nhói đau.
Anh duỗi tay ôm lấy cơ thể gầy gò mềm mại của cô, vô cùng đau lòng hôn lên đỉnh đầu cô, dịu dàng an ủi:
“Hạ Hạ, đừng khóc, chỉ cần em vẫn khỏe mạnh, anh sẽ ăn uống tử tế, rất nhanh thôi, anh sẽ ổn trở lại.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe thấy lời này, cô lại càng tức giận đẩy anh ra, căm giận trừng mắt nhìn anh, hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Thế nào gọi là em khỏe mạnh, anh ăn uống tử tế?”
Tư Mộ Hàn không nói gì.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, cô thật sự bị chọc giận đến nỗi suýt nhồi máu cơ tim.
Cô buồn bực mắng anh: “Tư Mộ Hàn, lúc trước em mới chỉ bị thương có một chút là anh đã đau đớn muốn chết rồi, nhưng giờ thì sao! Anh hành hạ bản. thân thành ra thế này, anh nghĩ tim em không đau sao?”
Nghĩ đến việc bản thân hễ bị thương một chút, người đàn ông này đã tức giận trách mắng cô không cẩn thận.
Vậy mà giờ anh lại chơi ngược lại, tự tra tấn bản thân đến mức thế này, anh muốn cô đau lòng đến cỡ nào mới đủ chứ.
“Hạ Hạ...”
Tư Mộ Hàn không thể biện minh nổi.
Nhưng ngay tại thời điểm đó anh đã tuyệt vọng đến mức nào rồi chứ, đầu còn tâm trạng gì để ăn với chả cơm.
Thậm chí trước đó anh còn nghĩ...
Nhớ đến hành động lúc trước của mình, Tư Mộ Hàn cảm thấy hễ nghĩ lại thôi cũng sợ.
Nếu Quan Diêm tiến vào chậm một bước thì chẳng phải là, anh đã...
Lúc này Tư Mộ Hàn mới phát hiện bản thân mình khi ấy hồ đồ đến cỡ nào, ngu xuẩn đến bao nhiêu.
Nhưng mà mới chỉ có ba ngày thôi, sao anh có thể nhận định Hạ Hạ...
Tư Mộ Hàn vô cùng ảo não nhấp môi, trong lòng cảm thấy thật sự vô cùng may mắn, không có bất kỳ chuyện gì đáng buồn xảy ra.
Nhìn người đàn ông hệt như một đứa trẻ ngoan ngoãn, để mặc mình tùy ý mắng nhiếc, Nguyễn Tri Hạ lại không kìm được mà mềm lòng.
Cô tiến lên ôm lấy anh, nói với vẻ cực kỳ khó chịu: “Tư Mộ Hàn, hứa với em, sau này mặc kệ em có ở cạnh anh hay không, anh đều phải nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống thật tử tế, có được không?”.
Cuộc sống vô thường, cô không thể đoán trước sau này sẽ xảy ra những chuyện gì, cô cũng không có cách nào đảm bảo cả đời này sẽ ở bên cạnh anh.
Nhưng dù số phận có chia cắt bọn họ thêm lần nữa, cô vẫn sẽ nỗ lực để quay lại bên cạnh anh.
Tuy nhiên trước đó, anh phải sống thật tốt cho cô đã.
“Không được nói bậy.”
Ngay tức khắc, Tư Mộ Hàn chỉ nghĩ thôi cũng sợ, vội ôm lấy cô: “Hạ Hạ, anh không cho phép em rời xa anh lần nữa đâu.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ vô cùng đau xót, cô dùng sức ôm đáp lại anh: "Được, đời này, chúng ta sẽ không chia xa nữa.”