Anh chẳng phân biệt phải trái trắng đen đã phán tội cô, còn mắng cô vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, cô đã làm gì sai mà anh lại nhìn cô bằng con mắt hèn hạ như thế?
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn còn sững sờ, Tư Mộ Hàn càng tức giận hơn.
“Nguyễn Tri Hạ, cô cầu kết làm bậy với người đàn ông khác ở ngay trên địa bàn của tôi, cô cảm thấy được không?
Người phụ nữ chết tiệt này, anh đối xử với cô chưa đủ tốt sao? Cô lại không muốn cô đơn mà cứ muốn cắm sừng anh ở khắp mọi nơi ư.
Nguyễn Tri Hạ thực sự tức giận đến mức không muốn nói chuyện với anh, cô chống một tay xuống đất, đứng dậy khỏi sàn đấu, sau đó tập tễnh đi xuống sàn đấu, lướt qua Tư Mộ Hàn và rời khỏi phòng tập.
Tư Mộ Hàn: “...”
Nhìn dáng đi tập tễnh của Nguyễn Tri Hạ, rồi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Tư Mộ Hàn giật mình nhận ra hình như mình đã hiểu lầm điều gì đó.
Anh theo bản năng há mồm định gọi Nguyễn Tri Hạ, nhưng bởi vì quá kiêu ngạo, không muốn thừa nhận ban nãy mình đã ăn nói lung tung nên cuối cùng vẫn không chịu mở miệng.
PL
Nguyễn Tri Hạ chịu đựng cơn đau, cứ tập tễnh như vậy mà rời khỏi Đế Uyển.
Cô không hề muốn ở lại địa bàn của người đàn ông thối tha đó, anh nghĩ anh là ai chứ!
Cô mới không thèm ở lại chỗ của anh, cô rất hận anh.
Vậy mà lại nói với cô như thế.
Rõ ràng cô chẳng làm gì cả mà lại vô duyên vô cớ bị anh mắng một trận, là người ai mà không tức giận chứ, huống chi cô lại là một người có tính cách dễ nổi nóng.
Nhưng sau khi Nguyễn Tri Hạ bước ra khỏi biệt thự một lúc, cô mới chợt nhận ra mình không mang theo thứ gì, cứ ra đi như thế này thì ngay cả muốn đi taxi đến trường cũng không có
tiền.
Xem ra cô tức giận đến ngu ngốc cả rồi.
Thế mà lại quên lấy túi, cứ thế ra đi tay không.
Quay đầu nhìn lại căn biệt thự phía bờ hồ đã bị cây cối che khuất hoàn toàn, Nguyễn Tri Hạ mím môi.
Tức giận không muốn quay lại, cô không thể nuốt trôi cục tức đó.
Cô cứ thể bỏ đi không thèm nói lời nào, nếu bây giờ cô quay lại thì không biết người đàn ông đó sẽ khinh thường cô đến nhường nào.
Nói gì thì nói, cô cũng không thể quay về.
Cùng lắm thì cứ ở bên ngoài một đêm thôi.
Nguyễn Tri Hạ đã hạ quyết tâm, cô nhất định phải cho tên Tư Mộ Hàn đó một bài học, cô muốn để anh biết cô cũng là một người có tôn nghiêm.
Cô phải có khí phách.
Vì vậy, Nguyễn Tri Hạ tìm một chỗ nghỉ trong một công viên gần đó và ngồi xuống.
Nhìn mắt cá chân sưng đỏ, không hiểu sao nước mắt cô lại lưng tròng.
Chính anh đã tìm người huấn luyện võ thuật cho cô, giờ lại còn trách cô không đứng đắn.
Thật đúng là trò hề mà.
Tên đàn ông xấu xa.
Tên đàn ông gia trưởng thổi tha.
Đồ khốn không biết quan tâm người khác.
Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trong chòi nghỉ mát ở công viên, không ngừng trách móc kể lể tội trạng của Tư Mộ Hàn.
Bầu trời nhanh chóng tối lại.
Thời tiết không tốt, “xẹt xẹt”, một tia chớp lóe lên trên bầu trời đen đặc giống như thanh kiếm sắc bén chém xuống, tiếp theo là tiếng sấm vang lên như muốn phá tan toàn bộ thành phố Hàng Châu.
Những giọt mưa to nặng hạt rơi xuống, đập vào mái ngói của căn chòi nghỉ mát, phát ra âm thanh lộp bộp.
Nguyễn Tri Hạ tránh trong căn chòi nghỉ mát, hai tay ôm ấy bả vai, thân hình nhỏ bé của cô run lên bần bật trước làn gió đêm.
Người không gặp thời, ngay cả ông trời cũng bắt nạt cô.
Nhìn thấy căn chòi nghỉ mát tối om, mà đèn đường bên ngoài lờ mờ đung đưa, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô vượt qua.
Nguyễn Tri Hạ dần cảm thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi, rất cô đơn.
Bên ngoài mưa cứ xối xả rơi xuống, gió lớn cứ thổi vù vù, mà trái tim cô lại như ngâm trong nước biển mặn chát, toàn bộ máu trong người cô đều lạnh bằng như nước mưa ở ngoài kia vậy.