Cô mơ hồ cảm thấy Tư Mộ Hàn có chuyện gì đó đang giấu cô.
->
Tư Mộ Hàn híp mắt, giấu kín cảm xúc, xoa đỉnh đỉnh đầu nói: "Anh chỉ cảm thấy những kỷ niệm giữa chúng ta quá ít thôi. Anh muốn tạo thêm nhiều kỷ niệm hạnh phúc”
Anh muốn trong lúc mình vẫn còn thấy được, có thể ở lâu trong ký ức của cô hơn chút.
Như vậy, cho dù có một ngày, anh hoàn toàn không nhìn thấy gì, anh vẫn có thể nhớ được khuôn mặt tươi cười của cô.
"Chỉ vậy thôi sao?”
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn mím môi, khom lưng ôm lấy cô: “Không ngắm phong cảnh thì chúng ta trở về đi.”
Bóng đêm dần phủ xuống.
Cũng là lúc tiến vào thời gian ngọt ngào rồi.
Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn ôm vào trong ngực, buồn bực đạp chân: “Không muốn. Thả em xuống, em còn muốn ngắm nữa.”
Khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống, ráng đỏ đầy trời, giống lá phong mùa thu, đỏ rực một vùng.
Cô cảm thấy đẹp đến lạ.
Tư Mộ Hàn thấy cô quả thật ngắm phong cảnh say mê.
Đành ôm cô ngồi trên một tảng đá.
Hai người ngẩng đầu nhìn ráng mây đủ màu kia, không hẹn mà cùng nghĩ, thật muốn cả đời đều trải qua như vậy, cùng ngắm mặt trời chiều ngả về Tây, nhìn những đám mây đủ màu, cùng nhau già đi, cùng nhau bạc đầu.
Buổi tối.
Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn dùng đủ các loại cưỡng bức dụ dỗ mặc lên bộ “Phồn tinh” tốn một tỷ để mua về kia.
Trên trời muôn vàn ánh sao.
Mà trong phòng người phụ nữ khoác lên mình bộ cánh nghìn vạn sao trời.
Đẹp khiến cho người ta hít thở không thông.
Nhìn người phụ nữ đứng ở cửa sổ, lấp lánh như kim cương, tim Tư Mộ Hàn rung động cực sâu.
Anh cất bước tiến lên, ôm lấy Nguyễn Tri Hạ.
Cúi đầu hôn cô.
Thâm tình triền miên.
"Ha Ha..."
Giọng anh cực kỳ khàn.
Giống như đang đè nén thứ gì đó.
Khêu gợi mê người.
Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ mê ly nhìn Tư Mộ Hàn, đáy mắt phủ một tầng hơi nước, đôi con người óng ánh nước như nai con, cực kỳ cuốn hút.
"Hạ Hạ, em thật sự rất đẹp.”
Tư Mộ Hàn nhìn cô, một đôi mắt nóng bỏng như được tôi luyện từ lửa.
Không phải chưa từng được khen ngợi qua nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn dễ dàng đỏ mặt, cô nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, có chút thẹn thùng.
Cô cảm thấy trên người mặc bộ đồ này xong lại bị anh nhìn chằm chằm, thật sự vô cùng khó xử, cô cụp mắt, ngón tay xoắn lại với nhau, có chút thẹn thùng: “Chuyện đó... em đi thay đồ đây”.
Cô xoay người muốn đi thay đồ.
"Hạ Hạ.” Tư Mộ Hàn một tay túm chặt cổ tay cô: “Đừng thay, cứ mặc như vậy đi.”
Hai người ôm nhau nằm ở trên giường, qua cửa sổ trên mái nhà, bọn họ nhìn bầu trời đầy sao, bất luận là thể xác hay tâm hồn hai người đều tràn ngập hạnh phúc.
Sáng sớm, Nguyễn Tri Hạ làm tổ ở trong chăn, toàn thân bủn rủn đến mức bò khỏi giường cũng không nổi.
Trước giường, người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, trong tay bưng một cái khay, bên trên là sữa nóng cùng bữa sáng giản dị.
Tư Mộ Hàn để cái khay trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống bên giường, giơ tay vuốt ve gương mặt lộ ra ngoài chăn của người phụ nữ, ánh mắt cưng chiều nhìn cô nói:
"Nhanh dậy rửa mặt rồi ăn sáng đi?”
Nguyễn Tri Hạ nằm úp sấp ở trên giường, vẻ mặt mệt mỏi nhìn người đàn ông, bĩu môi, lắc đầu: “Không muốn ăn.”
Cô quá mệt mỏi, tối hôm qua người đàn ông này cứ như dùng mãi không hết sức, cô bị lăn qua lăn lại hành hạ cả đêm.
Cô không muốn động đậy.
Cho dù hiện tại cô thật sự rất đói...
Tư Mộ Hàn cưng chiều dịu dàng vỗ về lọn tóc đẹp rủ xuống trên trán cô: “Thế anh ôm em đi rửa mặt nhé?”