Thời điểm mới tỉnh lại, cô ta thật sự đã không còn vọng tưởng muốn ở bên anh Mộ Hàn nữa.
Chỉ có điều, bỗng nhiên vào một ngày anh Mộ Hàn bất ngờ dẫn theo một người phụ nữ khác xuất hiện trước mặt cô ta, và thông báo đó chính là vợ anh.
Khi ấy, lòng cô ta giống như sợi dây cung bị đứt, sự ghen ghét đố kỵ đột nhiên điên cuồng trào dâng trong cô ta, nó bao trùm lấy cô ta, khiến cô ta sinh ra một loại cảm giác căm hận mà trước nay chưa từng có.
Cô ta có thể chấp nhận việc anh Mộ Hàn không yêu cô ta, và cũng có thể chấp nhận được việc anh không cưới cô ta.
Nhưng chỉ duy nhất một điều, cô ta tuyệt đối không thể tiếp thu được, đó là sự thật anh đã yêu người phụ nữ khác.
Cô ta thật sự không ngờ có một ngày, cô ta sẽ tận mắt chứng kiến cảnh tượng anh Mộ Hàn ôm một người phụ nữ khác.
Chuyện này thật sự khiến cô ta khó có thể chấp nhận được.
Và cũng không cách nào tiêu tan.
……
Đường Thanh Nhã quay trở lại lầu hai, hai người hầu quen biết cô ta từ trước đó đều đưa mắt nhìn cô ta, không kìm được tiến tới hỏi:
“Cô Nhã, cô làm sao vậy ạ? Thôi nào, sao lại khóc vậy chứ?”
Đường Thanh Nhã nhìn nhìn hai người, những giọt nước mắt cô ta cố nuốt ngược vào trong đột nhiên lại trào ra.
Cô ta xua xua tay với hai người bọn họ, nói với giọng điệu nhỏ nhẹ dịu dàng: “Đại Nha, Tiểu Nha, không có chuyện gì đâu.”
Đường Thanh Nhã nhìn cặp chị em song sinh đang đứng trước mặt hỏi han mình, trong lòng cô ta có chút cảm động.
Vốn dĩ cô ta luôn nghĩ rằng, khi anh Mộ Hàn kết hôn, những người quen biết cô ta chắc chắn sẽ giễu cợt lời ra tiếng vào sau lưng cô ta.
Khi còn nhỏ, cô ta bị anh Mộ Hàn đưa vào nhà cũ của nhà họ Tư, bởi vì thân phận bình thường, nên bị người ta giễu cợt mấy năm trời.
Thậm chí đến lúc biết được sau này cô ta phải gả cho anh Mộ Hàn, những người đó vẫn không từ bỏ việc chèn ép nói xấu sau lưng cô ta, cười nhạo cô ta.
Nói cô ta là con vịt xấu xí biến thành thiên nga trắng.
Rồi cái gì mà cô bé lọ lem biến thành công chúa Bạch Tuyết vân vân mây mây.
Hầu hết họ đều chế giễu cô ta.
Nhưng thật không ngờ cặp chị em này lại chủ động quan tâm cô ta, điều này khiến cô ta thật sự cảm thấy vô cùng cảm động.
Có lẽ cũng vì như vậy, nên anh Mộ Hàn mới phái hai người bọn họ tới chăm sóc cô ta!
Dường như Tiểu Nha đã nghĩ tới cái gì đó, cô ta không kìm được miệng, nói với giọng điệu tiếc nuối:
“Cô Nhã, cô hẳn là đã biết chuyện cậu chủ kết hôn.”
“Thật là đáng tiếc, vốn dĩ tôi và Đại Nha đều nghĩ cô và cậu chủ sẽ sớm kết hôn. Nhưng mà ai ngờ đột nhiên cô lại mất tích, nên cậu chủ liền xảy ra chuyện như vậy.”
Đại Nha cũng phụ họa theo: “Đúng vậy. Nếu cô ở đây, thì làm gì đến lượt Nguyễn Tri Hạ có cửa gả cho cậu chủ cơ chứ.”
“Cô không biết nhà họ Nguyễn kia quá quắt đến mức nào đâu! Vậy mà lại đưa một đứa con gái không được cưng chiều gả thay cho cậu chủ nhà chúng ta.”
“Nếu không phải vì lúc ấy chân cậu chủ không bình thường, mặt lại bị biến dạng, thì làm gì đến lượt nhà họ Nguyễn nho nhỏ bọn họ có cơ hội trèo cao.” Đại Nha và Tiểu Nha đều là người bên nhà cũ, và ấn tượng của bọn họ về Nguyễn Tri Hạ vẫn chỉ dừng ở mức trước khi cô được gả cho anh.
Đường Thanh Nhã đột nhiên ngừng khóc, có chút ngốc nghếch nhìn bọn họ, hỏi: “Gả thay là thế nào?”
Đại Nha và Tiểu Nha lập tức kể lại toàn bộ những chuyện đã qua cho Đường Thanh Nhã nghe.
Trong tích tắc, biểu cảm trên khuôn mặt Đường Thanh Nhã biến đổi không ngừng.
Cô ta thật sự không ngờ tới, mấy năm cô ta không ở đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trước đó cô ta chỉ thấy tin tức nói là anh Mộ Hàn bị thương và rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Chứ cô ta thật sự không ngờ tới anh Tư Mộ Hàn hôn mê những bốn năm, và sau đó lại còn bị tàn tật với khuôn mặt biến dạng gì đó nữa.
Trái tim cô ta chợt đau nhói.
Đồng thời, khi biết Nguyễn Tri Hạ là thay người khác gả cho Tư Mộ Hàn, cô ta không kìm được cảm giác bất bình thay cho Tư Mộ Hàn.
Mà nhà họ Nguyễn gì đó kia cũng thật quá đáng, dựa vào cái gì mà dám đem một đứa con gái không được yêu thương gả cho anh Mộ Hàn của cô ta chứ.
Lại còn cả…
Tưởng tượng đến hình ảnh vừa rồi.
Đường Thanh Nhã không nhịn được cắn cắn môi.
Cô ta cảm thấy Nguyễn Tri Hạ - một người phụ nữ bị bạo hành như vậy, căn bản là không xứng với anh Mộ Hàn tốt đẹp của cô ta.
Vốn dĩ ngay từ đầu Đường Thanh Nhã đã cảm thấy không cam lòng, giờ nghe xong chuyện lại càng thấy tức giận bất bình hơn.
Một người phụ nữ như vậy, thật sự không xứng với anh Mộ Hàn.
Cô còn không bằng cô ta nữa!
……
Lãnh Thiếu Khiêm ôm Vu Tiểu Manh đang trong trạng thái hôn mê chạy như điên tới bệnh viện.
Thời điểm bác sĩ nhìn thấy một người đàn ông đẹp bế một cô gái có vẻ ngoài đáng yêu xinh xắn hệt một con búp bê Tây Dương chạy vọt vào.
Còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì đã bị biểu cảm hung ác tàn độc của người đàn ông dọa cho sợ hãi.
“Bác sĩ, cứu cô ấy mau!”
Lãnh Thiếu Khiêm rít gào ra lệnh.
Bác sĩ lập tức kêu Lãnh Thiếu Khiêm đặt Vu Tiểu Manh lên giường cấp cứu.
Sau đó, bác sĩ bắt đầu làm kiểm tra thân thể Vu Tiểu Manh.
Sau khi làm kiểm tra toàn thân cho Vu Tiểu Manh xong, biết được nguyên nhân do cô ấy mang thai nhưng cơ thể yếu, nên mới dẫn đến chuyện ngất xỉu.
Khi bác sĩ nói cho Lãnh Thiếu Khiêm chuyện này, thời điểm biết Vu Tiểu Manh đang mang thai, toàn thân anh ấy như thể bị sấm đánh, phải mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tình.
Vu Tiểu Manh mang thai?
Của anh ấy?
“Bác sĩ, ông chắc chắn cô ấy mang thai chứ?”
Lãnh Thiếu Khiêm vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Mặc dù anh ấy và Vu Tiểu Manh quen nhau chỉ mới được mấy tháng, nhưng anh ấy cũng đã chạm vào Vu Tiểu Manh mấy lần, có điều cũng chỉ có hai lần là quá phận.
Một lần là do cô ấy uống say, ngang ngược cưỡng chế anh ấy.
Một lần là do anh ấy bị chuốc thuốc, cưỡng chế cô ấy…
Bác sĩ thấy dáng vẻ không tin của Lãnh Thiếu Khiêm, nên cho rằng anh ấy là một tay đàn ông đểu cáng chối bỏ trách nhiệm.
Sắc mặt ông bác sĩ nghiêm túc hơn hẳn, giọng điệu bình tĩnh không có vẻ gì tức giận.
“Chàng trai trẻ này, tôi khẳng định, bạn gái cậu thật sự đã mang thai.”
Ngoại hình đẹp vượt trội thế này, đáng tiếc lại là một tên đểu cáng.
Bác sĩ khinh thường lắc đầu, như thể là ấn tượng của ông ta với Lãnh Thiếu Khiêm cực kém.
Lãnh Thiếu Khiêm: “…”
Bác sĩ dặn dò Lãnh Thiếu Khiêm vài câu, sau đó lập tức rời đi.
Để lại Lãnh Thiếu Khiêm một mình đứng trước giường, ngây ngốc nhìn Vu Tiểu Manh đang nằm trên giường, thất thần hồi lâu.
……
Thời điểm Vu Tiểu Manh tỉnh lại, cô ấy phát hiện mình đang ở bệnh viện.
Cô ấy mê mang trợn tròn mặt, có chút ngạc nhiên ngây ngốc.
Cô ấy bị làm sao vậy?
Nghiêng đầu nhìn, lập tức đối diện với khuôn mặt buồn vui khó phân biệt của Lãnh Thiếu Khiêm, khuôn mặt đó thậm chí còn đẹp hơn cả Phan Anh, khiến cô ấy ngây ngẩn.
Lãnh Thiếu Khiêm nhìn khuôn mặt đáng yêu như búp bê của Vu Tiểu Manh, đôi mắt đào hoa đa tình có chút lay động nhẹ.
“Vu Tiểu Manh, cô mang thai rồi.”
Vu Tiểu Manh chẳng ngạc nhiên cũng chẳng vui mừng a một tiếng, sau đó ồ một câu, không có gì lạ xảy ra.
Chuyện cô ấy mang thai, cô ấy biết chứ.
Có điều…
Sao anh ấy cũng biết chuyện này vậy?
“Cô đã biết trước rồi sao?”
Thấy Tiểu Manh chẳng có chút gì là kinh ngạc, Lãnh Thiếu Khiêm lập tức nheo nheo mắt, ánh mắt hơi sáng lên dò xét.
Vu Tiểu Manh cảm thấy nằm khó chịu, nên lập tức ngồi dậy: “Chỉ biết sớm hơn anh một chút thôi, vừa mới biết lúc chiều.”
Vu Tiểu Manh nói chuyện kiểu cợt nhả, như thể chuyện cô ấy mang thai chẳng phải chuyện quái gì lớn, mà chỉ là một vấn đề nhỏ không dễ thấy.
“Cô biết rõ bản thân đang mang thai, mà còn đi tới quán bar?”
Lãnh Thiếu Khiêm giận dữ cười.
Vu Tiểu Manh nhún nhún vai, không nói gì.
Chuyện này, cô ấy không muốn thanh minh.
“Phá nó đi.”
Lãnh Thiếu Khiêm nói với giọng điệu không lạnh không nhạt, nhưng lại mang hàm ý tuyệt vọng khiến người ta nản lòng thoái chí.
Vu Tiểu Manh dùng sức chớp chớp mắt, đáy mắt có hơi ướt át.
Cô ấy gạt bỏ sự mất mát đau đớn đang trào dâng trong lòng qua một bên, gật gật đầu: “Được.”
“Tôi cũng đang có ý này.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu như búp bê của cô ấy, một nụ cười hiện lên khiến người ta phải mê muội.
Lãnh Thiếu Khiêm nhấp môi, ánh mắt sâu không đáy nhìn thẳng Vu Tiểu Manh, không biết vì sao anh ấy lại cảm thấy có chút bực bội trong lòng.
Cô ấy đồng ý rất nhanh và dứt khoát.
Nếu anh ấy không biết, thì liệu có phải cô ấy cũng sẽ lén anh đi phá luôn không?
Nghĩ đến đây, Lãnh Thiếu Khiêm lại càng thấy bực bội hơn.
“Tranh thủ lúc cái thai còn chưa lớn thì xử lý nhanh nhanh đi.”
Lãnh Thiếu Khiêm nói với vẻ giận dỗi.