Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Thanh Nhã nhìn Chu Phương, sắc mặt tím tái, não nhanh chóng bị thiếu dưỡng khí, không thể phản bác lại lời nói của anh ta.

Bởi vì…

Đúng thật là cô ta đã trêu chọc Chu Phương trước.

Nếu có thể, cô ta thật sự hy vọng thời gian có thể quay ngược lại năm mười tám tuổi, cô ta sẽ không trêu chọc Chu Phương!

Chóng mặt quá!

Cô ta sắp chết rồi sao?

Nhưng cô ta không cam tâm!

Cô ta vẫn chưa kết hôn với anh Mộ Hàn, cô ta không cam tâm cứ chết như vậy.

Ngay khi Đường Thanh Nhã nghĩ rằng cô ta sắp chết, cậu Chu đã buông lỏng tay ra.

Cô ta giống như một cái bình đang rơi từ trên cao, ngã phịch xuống đất.

“Khụ khụ…”

Đường Thanh Nhã vừa tiếp đất đã ho sặc sụa, ho tới nỗi nước mắt chảy ra.

Tuy nhiên, người khởi xướng lại đứng trước mặt cô ta với vẻ thờ ơ, nhìn cô ta một cách trịch thượng.

Chu Phương nhìn Đường Thanh Nhã đang ho dữ dội, mặt đỏ bừng, nước mắt không ngừng trào ra, trong mắt anh ta chỉ có sự lạnh lùng và tàn nhẫn.

Anh ta đã từng yêu cô ta như một kẻ mất trí, mong muốn cho cô ta những điều tốt đẹp nhất trên đời.

Anh ta quan tâm cô ta như thế, tưởng rằng hai người sẽ bên nhau cả đời, răng long đầu bạc.

Nhưng khi anh ta đang tràn đầy niềm vui và chuẩn bị một màn cầu hôn lãng mạn với cô ta thì đã tận mắt chứng kiến cô ta đi cùng một người đàn ông khác.

Cô ta gọi người đàn ông kia là anh Mộ Hàn với vẻ hạnh phúc hiện rõ trên mặt.

Anh ta nhìn thấy trên gương mặt của cô ta đầy sự ngưỡng mộ điên cuồng dành cho người đàn ông đó.

Điều khiến anh ta chết lặng hơn nữa là bạn bè đã nói cho anh ta biết người đàn ông đó là chồng chưa cưới của cô ta.

Còn anh ta, đã đến trước khi cô ta kết hôn…

Anh ta đường đường là thế tử gia của xí nghiệp Chu Thị, thế nhưng lại bị một cô gái biến thành cái lốp dự phòng.

Ngay khoảnh khắc kia, anh ta đã muốn giết chết cô ta.

Nhưng anh ta không muốn cô ta được lợi như thế.

Vì vậy, vào ngày cô ta chuẩn bị lấy giấy chứng nhận kết hôn với người đàn ông kia, anh ta đã bắt cóc Đường Thanh Nhã, dùng điện thoại di động của cô ta gửi tin nhắn cho người yêu của cô ta là anh Mộ Hàn, dụ anh đến nhà xưởng bỏ hoang kia, định dạy dỗ anh một trận.

Nhưng…

Cuối cùng, không ai ngờ rằng nhà máy sẽ phát nổ.

Khi Chu Phương nhìn thấy cảnh Đường Thanh Nhã nhìn người yêu của mình bị nổ chết với khuôn mặt vô cùng suy sụp, anh ta cảm thấy rất hạnh phúc.

Chu Phương không phải là người tốt lành gì, người phụ nữ của anh ta dám tơ tưởng đến người khác, đáng bị trừng phạt.

Vì vậy, sau khi người yêu của Đường Thanh Nhã bị giết, Chu Phương đã đưa cô ta trở lại biệt thự và giam cầm cô ta.

Giam cầm trong bốn năm.

Dù bị giam cầm nhưng anh ta đối với cô ta tốt đến mức không còn gì để nói.

Đường Thanh Nhã muốn bất cứ điều gì, anh ta đều cho cô ta.

Ngoại trừ việc không cho cô ta ra ngoài, Chu Phương đều đồng ý với cô ta mọi việc.

Cuối cùng, cô ta cũng dần quên đi người đàn ông đó và bắt đầu chấp nhận Chu Phương, họ cũng đã có một đứa con, rất dễ thương, tên là Ưu Nhi.

Mà anh ta đã bí mật chuẩn bị một điều bất ngờ rất lớn dành cho cô ta.

Chu Phương muốn cưới cô ta, muốn nói với mọi người rằng anh ta sẽ không kết hôn với ai khác ngoài Đường Thanh Nhã.

Vậy là anh ta đã bận rộn hơn một tháng và lên kế hoạch cho một đám cưới lãng mạn và ấm áp dành cho cô ta.

Vậy mà vào đêm cuối cùng trước ngày cưới, cô ta đã gọi điện cho anh ta, khóc nói rằng con bị ốm.

Anh ta lo lắng chạy như bay tới, kết quả...

Ha ha…

Cô ta đã lấy đứa trẻ làm mồi nhử, dẫn Chu Phương vào phòng, sau đó nhốt anh ta lại, rồi phóng hoả đốt nhà.

Ngọn lửa không thiêu chết Chu Phương, nhưng Ưu Nhi của anh ta đã rời bỏ thế giới này!

Chu Phương hận, hận sự si tình của mình với người phụ nữ này, hận sự tàn nhẫn của người phụ nữ này, ngay cả con ruột cũng không buông tha.

Sau khi anh ta được cứu đã điên cuồng tìm kiếm cô ta, muốn bắt cô ta phải chuộc tội với Ưu Nhi!

Nhưng anh ta đã hoàn toàn mất dấu của cô ta.

Anh ta không thể tìm thấy cô ta, giống như cô ta đã bốc hơi khỏi thế giới này.

Thật sự không ngờ, sau một năm, anh ta đã gặp lại cô ta.

Dường như cô ta sống rất tốt.

Nhưng con của họ lại...

Như thể nhớ lại điều gì, ánh mắt của Chu Phương lập tức ngưng tụ lại thành băng.

Anh ta đưa tay ra, nắm chặt lấy Đường Thanh Nhã, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô ta mang theo ánh sáng của sự huỷ diệt.

“Tôi tốt với cô như vậy, sao cô lại muốn chạy trốn?”

“Trừ việc cấm cô ra ngoài, tôi đã bao giờ đối xử tệ bạc với cô chưa?”

“Tại sao cô lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả Ưu Nhi cũng không tha! Nó chính là con ruột của cô mà!”

“Anh rất tốt với tôi?”

Đường Thanh Nhã nghe thấy những lời Chu Phương vừa nói, tức giận bật cười.

“Anh đã giam cầm tôi bốn năm, suốt bốn năm trời, anh cho rằng anh rất tốt với tôi ư?”

“Mỗi ngày tôi giống như một con... hằng đêm đều đợi anh đến...! Anh bỏ qua cảm xúc của tôi mà ép tôi mang thai một đứa con, đây gọi là tốt với tôi ư?”

“Chu Phương, anh chỉ là một tên khốn!”

“Bốn năm qua, tôi bị anh hành hạ chưa đủ sao?”

Như thể đã hoàn toàn chán ngấy, Đường Thanh Nhã dùng hết sức rống lên:

“Tại sao anh vẫn xuất hiện ở trước mặt tôi, tại sao cứ như âm hồn không tan, sao anh còn chưa chết!”

Chu Phương không ngờ bốn năm qua anh ta yêu chiều cô ta như công chúa, thế nhưng trong mắt cô ta rốt cuộc chỉ toàn mấy chữ giam cầm, tra tấn.

Anh ta đối xử với cô ta tốt như vậy, tại sao cô ta lại khiến anh ta tổn thương hết lần này đến lần khác, thậm chí còn lợi dụng con cái của bọn họ để trốn thoát khỏi anh ta?

Anh ta giận dữ nhìn cô ta, khó có thể tin cô ta lại chà đạp tấm chân tình của mình như thế.

“Đường Thanh Nhã, tôi đúng là mù mới yêu một người phụ nữ lòng dạ rắn rết như cô.”

“Ưu Nhi còn rất nhỏ, thế mà cô lại lợi dụng nó, đối xử với nó như thế.”

“Cô có biết một mồi lửa của cô đã khiến nó rời khỏi thế giới này không, nó mới hai tuổi, sao cô lại nỡ xuống tay chứ?”

“Con? Đó không phải là con của tôi! Đó là...! Anh không xứng để tôi sinh con cho anh!”

Đường Thanh Nhã không có biểu hiện gì của việc lương tâm cắn rứt, cô ta nói với vẻ căm hận hiện rõ trên khuôn mặt.

“Cô nói cái gì?” Chu Phương trợn to đôi mắt đỏ lên, tức giận đến run rẩy: “Sao cô lại nói con của tôi là…”

Chu Phương tức giận tát vào mặt Đường Thanh Nhã, khuôn mặt trở nên gớm ghiếc vì phẫn nộ, trông giống như dã thú, vô cùng hung tợn.

“Đường Thanh Nhã, tôi không cho phép cô nói Ưu Nhi như vậy!”

Đường Thanh Nhã bị tát, tai cô ta ù đi, cô ta nhìn Chu Phương với vẻ căm hận trên mặt, vẫn không sợ hãi nói:

“Mẹ của anh là... trong người nó đang chảy dòng máu của anh, nó cũng chẳng cao quý gì. Cho nên nó chính là một…”

Đứa trẻ đó chính là nỗi sỉ nhục của cuộc đời cô ta.

Đường Thanh Nhã không thể để anh ta trở thành chướng ngại để cô ta quay lại với anh Mộ Hàn!

Người đàn ông chết tiệt này!

Đứa nhỏ đó thật đáng chết!

Chỉ có đứa trẻ được sinh ra với anh Mộ Hàn mới là con của Đường Thanh Nhã.

Chu Phương hoàn toàn mất trí khi nghe Đường Thanh Nhã nói mẹ anh ta là.... Anh ta đã dùng hết sức nắm cổ của Đường Thanh Nhã, gần như điên cuồng hét lên:

“Cô câm miệng cho tôi!”

Chu Phương bóp thật mạnh, giống như một con quỷ điên, cố gắng lấy mạng Đường Thanh Nhã.

“Chu... Phương, anh thả tôi ra… thả tôi ra…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK