Tư Mộ Hàn móc súng lục ra, nhắm vào giữa hai chân của người đàn ông, bắn một phát súng, sau đó một tiếng “pằng” vang lên!
"A!" Người đàn ông kia lập tức hét thảm.
Tư Mộ Hàn cất súng lại, quay người nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Cô máu me đầy người, như đang phát điên vậy.
Áo của cô bị xé nát, trên thân chỉ còn bảy phần mười quần jean và nội y viền ren màu đen.
Trong tay cô cầm một con dao gọt trái cây, vung loạn xạ khắp nơi, không cho bất luận kẻ nào tới gần cô.
Trên con dao chảy xuống những giọt máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Ở một chỗ cách người phụ nữ đó không xa trên mặt đất có một cái người đàn ông quần đã tụt đến đầu gối, nằm rạp trên mặt đất, lộ ra cái mông trắng bóng, dưới thân thể của hắn ta chảy ra một lượng máu lớn, máu chảy thành sông.
Còn về nhân viên cảnh sát nữ đi cùng Phương Minh Mị sợ đến choáng váng, che miệng, cả người ẩn ẩn run rẩy.
Còn Phương Minh Mị thì ngồi bệt dưới đất, điên điên khùng khùng hô hào: "Giết người! Nguyễn Tri Hạ giết người rồi!"
Hiển nhiên tiếng hét vừa nãy phát ra từ trong miệng cô ta.
"Chuyện này?"
Khi Quan Diêm đuổi tới, nhìn thấy cảnh tượng máu me này, cả người đều choáng váng.
Tư Mộ Hàn cũng không trở về, mà là chuyển động xe lăn, đi tới chỗ Nguyễn Tri Hạ.
Đôi mắt của cô đã mất đi màu sắc, vô cùng âm u tối tăm, phảng phất như đã không còn nhận ra bất kỳ kẻ nào nữa, chỉ có nắm chặt con dao gọt trái cây trong tay mới có thể bảo vệ mình.
"Đi ra!" Cô gầm nhẹ, không cho Tư Mộ Hàn tới gần mình.
"Nguyễn Tri Hạ, là tôi."
Tư Mộ Hàn cũng không dừng lại, vẫn chuyển động xe lăn tới gần cô.
"Cút!".
Nguyễn Tri Hạ vẫy tay, mũi dao xẹt qua nửa bên mặt hoàn hảo không chút khuyết điểm kia của Tư Mộ Hàn, tạo thành một vệt máu.
"Cậu chủ!"
Quan Diêm vô thức muốn xông lên ngắn Nguyễn Tri Hạ lại.
"Lui ra!" Tư Mộ Hàn nâng tay lên, quát Quan Diêm.
Anh ngẩng đầu, nhìn xem người phụ nữ ngoẹo đầu, ánh mắt trống rỗng giống không có linh hồn nhìn mình, anh đưa tay ra với cô.
"Đừng sợ, tôi tới rồi, không còn ai có thể làm hại cô nữa."
Lông mi thật dài của người phụ nữ kia bỗng nhiên run rẩy, ánh mắt trống rỗng bình lặng của cô nhìn qua anh.
Tư Mộ Hàn thấy vậy, đưa tay đoạt lấy con dao trong tay của người phụ nữ, ném lên trên mặt đất.
Sau đó kéo người phụ nữ lại, ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt như rong biển kia của cô, giọng nói trầm thấp như có phép thuật: "Ngoan, đừng sợ, tôi đưa cô về nhà."