Chương 17: Khinh thường quá đáng
“Thế sao?” Nguyễn Tri Hạ tức muốn điên rồi.
Cô vì Nguyễn Tử Nhu mà phải gả cho một người mình không yêu, lại còn có thể bị vạch trần thân phận bất cứ lúc nào.
Nhưng cô ta thì sao?
Tử Hành chỉ làm dơ quần áo của cô ta thôi, mà cô ta lại muốn hành hung nó ư?
Khinh thường quá đáng!
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ nghẹn một cục tức, nhìn thấy Nguyễn Tử Hành ôm đầu, cơ thể run bần bầt khiến cô rất phẫn nộ.
“Cô thích đánh người đến vậy phải không!”
Cô đoạt lấy roi mây trong tay Nguyễn Tử Nhu, mạnh bạo quật lên người cô ta: “Bây giờ tôi sẽ cho cô ăn đủ!”
“Á…”
“Nguyễn Tri Hạ, đồ đáng chết, chị dám đánh tôi sao?” Nguyễn Tử Nhu bị đánh tới nỗi da tróc thịt bong, cô ta vừa trốn vừa chửi bậy: “Tôi sẽ nói với mẹ tôi! Chị dám đánh tôi, mẹ tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chị!”
Tất nhiên là Nguyễn Tri Hạ biết Đinh Uyển Du lợi hại.
Cô cũng biết Đinh Uyển Du sẽ không bỏ qua chuyện cô đánh Nguyễn Tử Nhu, nhưng vừa thấy Nguyễn Tử Hành bị người ta đánh cho máu chảy đầy người thì cô đã tức giận đến nổi mất hết lý trí.
Đó là Tử Hành mà cô cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa!
Cô còn không dám nỡ đánh mắng, vậy mà Nguyễn Tử Nhu lại đánh đến mức thương tích chồng chất.
Nếu không đánh Nguyễn Tử Nhu để hả giận thì cô biết ăn nói với người mẹ đã qua đời của mình như thế nào chứ!
Chỉ mất một lát mà trên người của Nguyễn Tử Nhu đã đầy vết máu.
Tiếng mắng chửi của cô ta đã truyền đến tai của Đinh Uyển Du đang nghỉ trưa.
Đinh Uyển Du vừa tới đã thấy Nguyễn Tri Hạ đuổi đánh con gái yêu của mình thì tức đến mức đầu bốc khói.
Bà ta run rẩy cả người, hô lớn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, có phải mày muốn tạo phản rồi không? Mau dừng tay cho tao!”
Nguyễn Tri Hạ không sợ Nguyễn Tử Nhu nhưng lại rất e ngại Đinh Uyển Du.
Những ký ức bị Đinh Uyển Du đánh là ác mộng mà đời này cô không thể quên được, cho dù giờ cô đã trưởng thành, nhưng nỗi sợ với Đinh Uyển Du đã ăn nhập vào trong xương cốt. Thế nên vừa nghe thấy Đinh Uyển Du là cô vô thức dừng lại.
Không chỉ như vậy, cơ thể cũng không tự chủ được mà run bần bật.
Nguyễn Tử Nhu thấy Nguyễn Tri Hạ sững sờ đứng một cục thì chạy lại bên Đinh Uyển Du, ôm chặt lấy cánh tay của Đinh Uyển Du, khóc nói: “Mẹ, mẹ xử chị ta giúp con đi, mẹ xem chị ta đánh con thành cái gì rồi này! Con đau quá!”
Sức lực của Nguyễn Tri Hạ không quá mạnh, nhưng đã đánh cô ta đến mấy cái.
Bây giờ cô ta đau rát như bị lửa thiêu vậy.
Đinh Uyển Du nhìn vết thương trên người Nguyễn Tử Nhu, đau lòng cho con mình, đồng thời cũng vô cùng tức giận với Nguyễn Tri Hạ.
Bà ta tức giận tiến lên, giơ tay cho cô một bạt tai.
Nguyễn Tri Hạ không tránh kịp, bị đánh cho ngã ra đất.
Trên má trắng nõn in hằn năm ngón tay.
Nguyễn Tri Hạ dùng ánh mắt hung ác trừng Đinh Uyển Du, cực kỳ giống một con mèo bị chọc tức, cứ như một lát sau sẽ nhào tới cắn người.
Đinh Uyển Du bị cặp mắt hung ác kia của Nguyễn Tri Hạ doạ sợ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát bà ta đã hồi thần lại, khinh thường mắng Nguyễn Tri Hạ: “Ha! Gả chồng rồi khác liền nhỉ! Dám trừng mắt nhìn tao nữa kìa!”
“Mày nghĩ mày là ai hả? Mày cũng chỉ là một con chó mà nhà họ Nguyễn này nuôi thôi, tao bảo mày làm gì thì mày phải làm đó! Đừng nghĩ rằng bây giờ mày thay Tử Nhu gả vào nhà họ Tư thì có thể lên mặt với tao!”
“Ai cho mày đánh Tử Nhu hả? Xem ra lâu ngày không phạt mày nên mày không còn biết ai làm chủ nhà họ Nguyễn này nữa rồi!”
Đinh Uyển Du xoay người nói với bảo mẫu: “Chị Hoa, kéo cái đứa chết tiệt này xuống tầng hầm cho tôi, tôi không tin mình không trị được cái con bé đáng chết này này!”