Đến khi La An An thầy Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ngồi vào bàn ăn, cô ấy cắn cắn môi, nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ với nét mặt có phần uể oải.
Dường như cô ấy đang thầm chất vấn cô, rằng Đường Ngọc vào đây bằng cách nào.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ánh mắt chất vấn đó của La An An, cô lập tức quay đầu nhìn sang Tư Mộ Hàn.
Hành động này là gián tiếp giải thích cho nguyên nhân Đường Ngọc bất ngờ xuất hiện ở đây.
Mặc dù Tư Mộ Hàn là người đưa anh ta vào đây, nhưng ít nhiều vẫn có sự ngầm đồng ý của cô, mà Đường Ngọc cũng không ở lại lâu.
Thân là chị em tốt của La An An, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bản thân cô không nên để Đường Ngọc có thể an nhàn thoải mái mãi được.
An An vì anh ta nên chẳng may sinh non, khiến cơ thể bị tổn hại, vậy nên theo lý anh ta phải là người chăm sóc An An.
Tất nhiên, La An An không thể biết được những suy nghĩ thầm kín trong lòng Nguyễn Tri Hạ.
Cô ấy chỉ cảm thấy Đường Ngọc cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình như thế thật sự có chút phiền muộn.
Có điều Đường Ngọc lại là người mặt dày, anh ta mặc kệ La An An có nói ra mấy lời lạnh nhạt thế nào, trước sau vẫn kiên nhẫn gắp đồ ăn cho La An An, dáng vẻ ân cần, thậm chí còn cẩn thận tới mức đút cô ấy ăn.
Nguyễn Tri Hạ ngồi một bên quan sát từng chút một, quan điểm của cô về Đường Ngọc cũng dần thay đổi.
Cô là một người từng trải qua rồi.
Từ hành vi đến cử chỉ của Đường Ngọc, không khó để cô nhìn ra tình yêu mà Đường Ngọc dành cho An An.
Mà dường như Đường Ngọc cũng không có ý định che giấu tình yêu của mình, duy chỉ có một chỗ mà cô thấy khó hiểu, đó lại tại sao An An lại không nhìn ra Đường Ngọc thích cô ấy chứ?
Ngược lại còn khăng khăng cho rằng anh ta đang trả thù cô ấy?
Về phần Tư Mộ Hàn, anh vốn là một người ít nói, không nhiều lời thừa thãi.
Lúc ăn cơm thì càng ít nói hơn, không mở miệng nói một từ nào.
Từ đầu đến cuối anh chỉ tập trung vào bữa cơm của mình, thi thoảng lại gắp cho người phụ nữ nhỏ của anh mấy món mà cô thích. Mỗi khi phát hiện cô nhìn Đường Ngọc quá ba giây, anh sẽ lập tức nhằn mày một lần.
Mãi cho đến khi số lần Nguyễn Tri Hạ nhìn Đường Ngọc càng lúc càng nhiều thì anh lại càng khó chịu.
Sau đó...
Thời điểm Đường Ngọc đang cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc cho người phụ nữ của mình thì có một vấn đề xảy ra khiến anh ta không thể hiểu được, đó là tự dưng anh ta lại bị ông anh họ nhà mình tống cổ ra khỏi nhà.
Nguyễn Tri Hạ và La An An đều ngây ngốc, họ thật sự không hiểu tại sao Đường Ngọc đang êm đẹp vậy lại đi chọc giận Tư Mộ Hàn làm gì.
Có điều người vui mừng nhất lại chính là La An An.
Đường Ngọc vừa bị đuổi ra ngoài, La An An đã cảm thấy bát cơm của mình thơm ngon hơn bao nhiêu.
Đặc biệt là canh, uống cực kỳ ngon.
Không biết đầu bếp nào nấu món canh này.
Vào buổi tối.
Nguyễn Tri Hạ mệt đến nỗi không muốn làm gì nữa.
Nhưng người đàn ông của cô thì lại đang trong tình trạng tinh thần phấn chấn, và có vẻ như anh còn muốn cử động mạnh đêm nay.
Cô chỉ biết cúi đầu xin tha: "Đừng mà, chân em đã mềm nhũn rồi."
Tư Mộ Hàn ôm lấy eo cô, nói: "Anh làm, em chỉ cần nằm"
Nguyễn Tri Hạ: "..."
Cuối cùng thì, Nguyễn Tri Hạ cũng hiểu lý do vì sao tự dưng người đàn ông này lại trở nên vô độ như vậy.
Đại khái là ghen...
+
Hơn nửa tháng sau, ngày nào Đường Ngọc cũng tìm đủ lý do để mò tới cửa nhà cô thăm thú.
Khiến Nguyễn Tri Hạ không kìm được mà nảy sinh nghi ngờ, không biết có phải Đường Ngọc đang muốn biển Để Uyển thành nhà anh ta không.
Tới rồi lại ăn vạ không chịu đi.
Cuối cùng lại còn chết không biết xấu hổ mò tới ở trong phòng khách sát vách căn phòng La An An đang ở, nói cái gì mà để mình ở gần cô ấy cho tiện chăm sóc.
Kết quả, bất chấp sự oán giận La An An, Đường Ngọc vẫn lì lợm la liếm quấn lấy cô ấy gần một tháng.