"A, đây không phải là cô dâu mới Nguyễn Tri Hạ vừa bị nhà họ Tư đuổi ra ngoài vì gả thay sao?"
Nguyễn Tri Hạ im lặng nhìn Phương Minh Mị, trong lòng nghĩ, cô gái này đúng là đáng ghét thật đấy.
Cô có bị đuổi ra ngoài hay không, mắc mớ gì đến cô ta.
Thật sự là bà tám!
Không muốn để ý tới cô ta, Nguyễn Tri Hạ trực tiếp di ngang qua cô ta, muốn đi đến phòng học.
Nhưng mà cô vừa mới đi được hai bước thì đã bị hai "người hầu" của Phương Minh Mị đè lại lên tường.
Nguyễn Tri Hạ buồn bực nhìn Phương Minh Mị: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
La An An đuổi theo đằng sau Nguyễn Tri Hạ, vừa nhìn thấy Phương Minh Mị và hai "người hầu" của cô ta ngăn Nguyễn Tri Hạ ở hành lang thì lập tức vợt tới, đẩy Phương Minh Mị một cái: "Các người làm cái gì vậy? Ba người khi dễ một mình Hạ Hạ nhà tôi, có biết xấu hổ hay không?"
La An An như gà mẹ bảo vệ gà con đứng trước mặt Nguyễn Tri Hạ, sợ đứa con gái kia ăn hiếp Hạ Hạ của cô ấy.
"Con nhóc ở đâu ra vậy, mau cút đi cho tôi!"
Phương Minh Mị đẩy La An An ra, nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, trong giọng nói châm chọc ẩn chứa sự tức giận: "Nguyễn Tri Hạ, cô thật đúng vô liêm sỉ đấy! Vì tiền mà thay em gái của mình gả cho một người tàn tật, bị người ta trả về nơi sản xuất, còn muốn quấn lấy anh Tuấn Thần của tôi!"
"Cô mới vô liêm sỉ đấy!"
Nguyễn Tri Hạ còn chưa tức giận thì La An An đã bị châm ngòi cơn tức
trước.
"Cô thích anh Tuấn Thần của cô thì cô đi theo đuổi anh ta đi! Không có việc gì tự nhiên tới Hạ Hạ nhà tôi làm gì, cô làm vậy thì anh Tuấn Thần của cô sẽ để ý đến cô sao!"
La An An cảm thấy có khi Phương Minh Mị vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần đấy.
Cô ta thích Lạc Tuấn Thần thì liên quan gì đến Hạ Ha của cô ấy chứ, thật đúng là cạn lời.
"La An An, tôi đang nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ, cô chen miệng vào làm gì?"
Phương Minh Mị xem thường loại người bình dân như La An An nhất, trong mắt của cô ta, La An An căn bản không xứng nói chuyện với cô ta!
"Tôi."
La An An đang muốn mở miệng thì lại bị Nguyễn Tri Hạ cắt ngang.
"Tôi nói này cô chủ Phương, đầu óc của cô bị nước vào hay là cô căn bản không có đầu óc vậy? Ai quấn lấy lấy anh Tuấn Thần của cô rồi? Không có việc gì thì đừng có ra ngoài cắn bạy cắn bạ chứ?"
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn Phương Minh Mi, thật sự cảm thấy cô gái này có bệnh.
Một học kì cô gặp đàn anh Lạc cũng chỉ được mấy lần, hơn nữa còn có người trong câu lạc bộ, con mắt nào của cô ta thấy cô dây dưa với đàn anh vậy?
"Cô nói ai không có đầu óc chứ?"
Phương Minh Mị tức giận rống to: "Nguyễn Tri Hạ cô là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một con chó nhà họ Nguyễn nuôi mà thôi, liền ngay cả em gái của cô - Nguyễn Tử Nhu, cũng không biết cao hơn cô, quý hơn cô bao nhiêu. Cô cũng chỉ xứng nhặt đồ mà em gái cô không thèm mà thôi!"