Tư Mộ Hàn khom người nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất lên, nghe thấy trong điện thoại phát ra âm thanh quen thuộc kia của Nguyễn Tri Hạ, anh vô giác siết chặt tay, suýt nữa bóp nát cả màn hình điện thoại.
“Cậu chủ!”
Quan Diêm lao đến, vốn định khuyên Tư Mộ Hàn bình tĩnh một chút, tuyệt đối không được giận lây sang cô chủ. Nhưng khi cậu ta nhìn thấy Tư Mộ Thành bị trói trong phòng, miệng nhét ga trải giường, đầu óc quay mòng mòng, thế này là sao?
Lẽ nào không giống như bọn họ tưởng tượng?
Tư Mộ Hàn đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Nguyễn Tri Hạ đâu, cửa sổ vẫn đóng kín, rõ ràng là Nguyễn Tri Hạ vẫn còn ở trong phòng.
Lúc này, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách, giống như một bản năng, Tư Mộ hàn lao vào trong nhà tắm.
Nguyễn Tri Hạ ngâm trong bồn tắm, máu tươi đỏ rực nhấn chìm cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Mái tóc đen nhánh tán loạn trên mặt nước như một tấm lưới lớn.
Cô buông mắt, lồng ngực hiện lên khỏi bồn máu không ngừng trập trùng lên xuống, miệng phát ra tiếng thở nặng nề.
Khuôn mặt nhỏ phủ một tầng mây đỏ rực.
Tư Mộ Hàn lao đến nhìn thấy hình ảnh giật mình như thế.
Nhìn thấy một bể máu cùng với Nguyễn Tri Hạ đang thoi thóp, hai mắt Tư Mộ Hàn ửng đỏ với tốc độ mắt thường cũng trông thấy.
Anh run rẩy đến gần: “Hạ Hạ?”
Anh khẽ gọi cô, không dám nói quá to, tựa như lo sợ sẽ quấy nhiễu cô.
Ý thức của Nguyễn Tri Hạ ngày càng trôi xa, cô hơi hé mắt, đôi mắt thoáng hiện hơi nước lại đáng yêu một cách kỳ lạ.
“Ai vậy.”
Cô yếu ớt lên tiếng, giọng nói gần như không còn hơi sức.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chắc là mình sinh ra ảo giác rồi.
Nếu không làm sao cô lại nhìn thấy một Tư Mộ Hàn với gương mặt hoàn hảo đứng ở đây chứ?
Thậm chí còn nghe thấy cả giọng nói của anh.
Cô không khỏi nhìn hình bóng nọ, khẽ cười nói: “Tư Mộ Hàn, sao anh còn chưa đến, anh xem này, em còn xuất hiện ảo giác rồi.”
Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng lầm rầm yếu ớt của Nguyễn Tri Hạ, lòng đau đớn như kim châm, đau đớn cùng cực.
Anh giơ tay ôm lấy cơ thể nóng hổi dọa người của Nguyễn Tri Hạ còn chìm trong nước, đáy mắt đỏ au: “Hạ Hạ, là anh, anh đến rồi.”
m thanh quen thuộc quanh quẩn bên tai cô, không giống như ảo giác.
Nguyễn Tri Hạ liền lắc lắc đầu, một lần nữa nhìn kỹ khuôn mặt hoàn hảo không tỳ vết kia, nhất thời không phân biệt được là thật hay là ảo.
Cô đưa tay ra vòng lên cổ anh, khó chịu mà rì rầm: “Tư Mộ Hàn, em khó chịu...”
Đáy mắt cô ngập một tầng hơi nước, con ngươi long lanh như một con nai con, vừa đáng yêu lại cực kỳ mê người.
Tư Mộ Hàn cảm nhận được cơ thể cô không bình thường, anh giận giữ mắng: “Chúng nó đã làm gì em?”
“Tư Mộ Hàn, em khó chịu quá.”
Cơ thể gấp rút cần được giải tỏa, ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người anh, mắt Nguyễn Tri Hạ cũng đỏ hồng lên, cô ngẩng đầu hôn lên môi người đàn ông.
Tư Mộ Hàn ẩn nhẫn, mặc kệ Nguyễn Tri Hạ làm loạn trên môi mình, ôm lấy cô nhanh chóng đi ra khỏi nhà tắm.
Quan Diêm nhìn thấy cả người Nguyễn Tri Hạ dán lên người cậu chủ nhà mình, còn điên cuồng hôn môi cậu chủ liền theo bản năng dời mắt ra chỗ khác.
Tư Mộ Hàn hai tay ôm lấy cơ thể Nguyễn Tri Hạ, vừa tránh nụ hôn của cô, vừa phân phó cho Quan Diêm: “Quan Diêm, trói hai người kia lại!”
Bỏ lại vài câu xong, Tư Mộ Hàn vội vàng bế Nguyễn Tri Hạ xuống lầu, ôm cô vào trong xe.
“Đến bệnh viện!”
Tư Mộ Hàn quát lên với tài xế.
Tài xế lập tức khởi động xe, vội vàng rời đi.
“Hạ Hạ, em nhìn một chút, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi.”
Kéo Nguyễn Tri Hạ đang không ngừng hôn mình ra, đôi tay thon dài của Tư Mộ Hàn nâng khuôn mặt của cô lên, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hồng như dã thú, đáy mắt anh lóe lên sự nham hiểm lạnh lẽo.