"Cậu chủ, nếu Nguyễn Thiên Dân biết cậu và cô Nguyễn đăng ký kết hôn, sợ là sẽ không an phận nữa." Quan Diêm ngồi ở vị trí phụ lái, nhìn Nguyễn Tri Hạ đã đi xa, từ từ mở miệng.
"Có khi nào ông ta an phận đâu?" Tư Mộ Hàn cười lạnh.
Người anh cưới là Nguyễn Tri Hạ, liên quan gì đến Nguyễn Thiên Dân?
Nguyễn Tri Hạ đi đến trước cổng của trường đại học, khi đang định đi vào thì chợt nghe thấy có người gọi cô.
"Ha Ha!"
Cô xoay người lại, nhìn thấy Nguyễn Thiện Dân cách đó không xa dẫn theo Nguyễn Tử Hành đi về phía cô.
Mới sáng sớm Nguyễn Thiên Dân đã dẫn theo Nguyễn Tử Hành canh ở cổng của đại học Hàng Châu, chính là vì chờ Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn thị bỗng nhiên bị thu mua, ông ta bị đuổi ra khỏi tập đoàn Nguyễn thị, như một con chó bị rơi xuống nước vậy.
Thân phận từ trên trời rớt xuống địa ngục.
Những người bình thường nhìn thấy ông ta đều muốn nịnh bợ lấy lòng, bây giờ đều nhao nhao bỏ đá xuống giếng.
Một tuần lễ này, ông ta thật sự chịu đủ rồi.
Sáng nay trợ lý của Tư Mộ Hàn - Quan Diêm, tới nhà bảo muốn lấy hộ khẩu của Nguyễn Tri Hạ thì ông ta đã đánh hơi ra mùi gì đó rồi!
Quả nhiên, lúc này ông ta đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi xuống từ xe của Tư Mộ Hàn, xem ra mặc dù Tư Mộ Hàn ghi nhận nhà họ Nguyễn trộm long trào phượng, thay đổi cô dâu nhưng lại có chút để ý đến con nhóc Nguyễn Tri Hạ này.
Ông ta tin rằng chỉ cần ông ta dỗ Nguyễn Tri Hạ cho tốt thì chuyện ông ta trở về Nguyễn thị cũng chỉ là một câu nói của Tư Mộ Hàn mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ không hề muốn nhìn thấy Nguyễn Thiện Dân, nhưng mà khi nhìn thấy Nguyễn Tử Hành bên cạnh ông ta, cô vẫn không nhịn được mà dừng bước, đứng yên tại chỗ, nhìn Nguyễn Thiện Dân kéo Nguyễn Tử Hành đi về phía cô.
"Chị!"
Nguyễn Tử Hành vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, lập tức tránh khỏi bàn tay của Nguyễn Thiện Dân, chạy như bay đến chỗ cô.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay ôm lấy Nguyễn Tử Hành chạy về phía mình, rất là kích động: "Tử Hành, thương thế của em sao rồi? Còn đau không?"
Cô vẫn nhớ đến những vết thương trên người cậu.
"Chị, em không còn đau nữa."
Nguyễn Tử Hành lắc đầu, đôi mắt trong veo tinh khiết lộ ra sự ngây thơ không hợp độ tuổi, trông có chút ngu ngơ ngốc nghếch.
Nhìn hai chị em ôm nhau, Nguyễn Thiên Dân không biết mình có cảm giác gì nữa.
Ông ta vẫn luôn biết tình cảm giữa hai chị em họ rất tốt.
Nhưng mà vừa nghĩ tới thân thế của Nguyễn Tri Hạ, trong lòng của ông ta lập tức cảm thấy chán ghét, vô thức tiến lên kéo Nguyễn Tử Hành từ trong ngực Nguyễn Tri Hạ ra.
"Được rồi Hành Nhi."
Nguyễn Thiện Dân từ ái sờ đầu của Nguyễn Tử Hành, trong mắt không giấu được sự cưng chiều.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, trong lòng có chút chát chúa.
Nếu là lúc trước, có lẽ cô sẽ còn hâm mộ, nhưng mà bây giờ thì cô đã quen rồi.
Quen với việc ông ta này không hoan nghênh cô, quen với việc mình như không khí trong mắt ông ta.
Cô lạnh mặt nhìn ông ta: "Ông tìm tôi có chuyện gì?"
Cô cũng không cảm thấy Nguyễn Thiên Dân chủ động tìm cô có thể có chuyện tốt gì.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng xa cách của Nguyễn Tri Hạ...