Thời điểm Tư Mộ Hàn tìm đến nơi, anh phát hiện Mộc Quý Bạch cũng đang ngồi đấy thì lập tức nhíu mày.
“Sao anh lại ở đây?"
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn về phía Mộc Quý Bạch.
Mộc Quý Bạch cũng nhìn Tư Mộ Hàn, khuôn mặt tao nhã như ngọc hiện lên nét u tối.
Anh ta nói: "Hạ Hạ xảy ra chuyện, tôi đương nhiên phải tới, còn cậu nữa, cậu bảo vệ con bé kiểu gì thế hả?"
Tư Mộ Hàn nghiêng mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, khi nhìn thấy quả bom cột chặt trên người cô.
Đôi đồng tử bỗng chốc co thắt lại, không rảnh rỗi tiếp tục nhiều lời qua lại với Mộc Quý Bạch nữa, lập tức đi về phía Nguyễn Tri Hạ.
Mà Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang đi về phía mình, cô vô cùng kinh hãi hoảng sợ.
Cô nhận ra, bản thân có hơi sợ hãi khi đối mặt với Tư Mộ Hàn.
Nhìn thấy anh, cô lại nhớ tới những đêm không có mẹ bên cạnh.
Khi ấy cô bất lực cỡ nào, sợ hãi biết bao nhiêu.
Tư Mộ Hàn không biết lúc này Nguyễn Tri Hạ đang nghĩ gì, nhưng anh nhận ra cô có gì đó khác thường.
Hàng lông mày của anh nhíu chặt, nhưng sau đó vẫn tiếp tục tiến về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn càng lúc càng đến gần mình, ngay tức khắc, trong tâm trí Nguyễn Tri Hạ hiện lên rất nhiều thứ.
Cô theo bản năng nhìn anh quát lớn: "Tư Mộ Hàn, anh đừng qua đây!"
Anh không cần tới đây, cô đang rất sợ.
Cô sợ quả bom buộc trên người đột nhiên nổ mạnh, cô sợ anh sẽ...
Về phần Tư Mộ Hàn, anh không hề để tâm đến lời cảnh cáo của cô, vẫn dùng khuôn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô, từ từ bước tới trước mặt cô.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã đứng ngay trước mặt mình.
Nguyễn Tri Hạ không kìm được mà bật khóc, cô tức giận nhìn anh gào thét: "Không phải em đã bảo anh không được lại đây sao! Tại sao anh không nghe
ha?"
Anh sẽ chết đấy!
Cô không muốn anh chết.
Tư Mộ Hàn dùng đôi mắt lạnh lẽo ảm đạm nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua một giây một phút nào, cứ đứng bất động nhìn chằm chằm cô không chớp mắt như thế.
Anh tiến đến gần cô, vừa kiểm tra bom trên người cô vừa nói: "Nguyễn Tri Hạ, anh sẽ không để em rời xa anh! Vĩnh viễn không bao giờ!"
Anh sẽ không cho phép cô rời bỏ anh.
Trên thế giới này, ngoài việc chết đi, không một người nào có thể ép anh rời xa cô hết!
Hai mắt đẫm lệ của Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, chăm chú nhìn anh thật lâu.
Như thể muốn khắc sâu anh vào lòng mình vậy.
Cô đau khổ nhắm mắt lại, tuyệt vọng nói: "Tư Mộ Hàn, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Tại sao lại là anh?
Tại sao người lái xe tông trúng mẹ cô lại là mẹ anh chứ?
Sau này cô phải đối mặt với anh thế nào đây?
Bàn tay Tư Mộ Hàn khẽ run lên: "Vì sao?"
Anh ngước mắt lên nhìn cô, mở miệng nói: "Vì sao lại không muốn nhìn thấy anh nữa? Là ai nói gì với em sao?"
Anh không ngốc.
Tự dưng cô lại trở nên khác thường như thế, chưa kể Mộc Quý Bạch còn đang đứng bên cạnh, nếu anh còn không nhận ra có gì đó không đúng ở đây, thì thật sự sống bao năm trên đời là uổng phí.
Nguyễn Tri Hạ cố gắng kìm nén sự đau lòng, nói: "Không. Chỉ là tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi không muốn tiếp tục ở bên anh nữa."
Tư Mộ Hàn đột nhiên cười cười: "Vậy sao?"
Tư Mộ Hàn vươn tay xoa xoa đôi mắt đang nhắm chặt của cô, ngữ điệu toát ra sự lạnh lẽo, hỏi cô: "Em thật sự mệt mỏi sao?"
Tư Mộ Hàn cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, cố gắng quan sát kỹ khuôn mặt cô, để có thể nhìn thấu nội tâm cô.
“Đúng vậy.”
0Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, đôi mắt từ từ mở ra, cô nhìn về phía anh với nét mặt tuyệt tình, bắt đầu hành trình trong lòng nghĩ một đồng nhưng miệng nói một nẻo: “Tôi thật sự rất mệt mỏi. Tư Mộ Hàn, tôi không nghĩ rằng chúng ta phù hợp để ở bên nhau."
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, thật sự, thật sự cô không còn cách nào để đối mặt với anh.
Mà hiện tại, cô càng không muốn anh tiếp tục ở đây, vì cô mà ngồi chờ chết như thế.
Nơi này nhiều bom như vậy, ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Thật sự, thật sự không muốn để anh vì mình mà ngồi chờ chết.
Nguyễn Tri Hạ vốn tưởng rằng cô nói ra những lời đó thì Tư Mộ Hàn sẽ rời đi.