Cô cũng không nhớ rằng khi mình phát điên lên, vậy mà lại khủng bố như vậy, người đàn ông kia bị cô đâm một nhát, cũng không biết đã chết hay chưa nữa.
Bây giờ ngẫm lại, cô cũng còn hơi sợ hãi.
Nếu như không phải cô kịp thời đi ra ngoài đoạt lấy con dao gọt trái cây trong tay của Phương Minh Mị, đâm một người đàn ông khác khiến hắn ta bị thương.
Nếu như không phải Tư Mộ Hàn bỗng nhiên xuất hiện...
Cô sợ là bây giờ mình đã bị lăng nhục.
Phương Minh Mị kia thật quá đáng, nói đơn giản thì chính là phát rồ rồi.
Sau đó ánh mắt của cô vô thức quét qua vết thương trên nửa bên mặt hoàn hảo của người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần kia, trong nội tâm cô hơi nghi hoặc một chút, lại cảm thấy có chút may mắn.
Sao anh lại biết cô bị nhốt trong đồn cảnh sát chứ?
Không thể không nói, anh lại giúp cô một lần nữa rồi!
Đã vậy mà cô còn quẹt làm mặt anh bị thương, ngược lại là có chút lấy oán trả ơn.
Trong lòng cô có chút áy náy, cũng may chỉ là vết thương nhỏ, bôi thuốc cầm máu lên vết thương là được.
Trong lòng cô lúc này mới khá hơn một chút.
"Nhìn đủ chưa?"
Ngay khi cô còn đang nhìn người đàn ông đến mức xuất thần thì người đàn ông bỗng nhiên
mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài thâm thúy giống như có phép thuật, suýt nữa hút luôn hồn của cô vào trong đó.
Cả người cố run run, vô thức ngồi thẳng, ngu ngơ nói: "Anh không nhìn tôi thì sao lại biết tôi đang nhìn anh chứ?"
"A..."
Người đàn ông lạnh lùng “a” một tiếng, ánh mắt trở nên không đứng đắn, anh châm chọc: "Ánh mắt của cô nóng như vậy, muốn không biết cũng khó."
"Ánh mắt ai nóng chứ, nói như tôi thèm nhìn anh lắm vậy." Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng nói thầm.
"Cô nói cái gì?"
Đôi mắt lạnh lẽo của Tư Mộ Hàn nhìn về phía cô, bởi vì tiếng nói của cô thật sự là quá nhỏ, anh không nghe rõ lời cô nói, lại mơ hồ có thể biết được cô cũng chẳng nói điều gì tốt cả.
Khí thế của người đàn ông không giận đã vô cùng uy nghiêm khiến cho Nguyễn Tri Hạ vội vàng phủ nhận: "Không có... Không có gì."
Sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, cô lại nói: "Ừm, sao anh lại biết tôi ở đồn cảnh sát vậy?"
Cô vẫn là không nhịn được mà hỏi.
Tư Mộ Hàn khoanh tay trước ngực, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ bí mật: "Đường đường mợ chủ của nhà họ Tư lại đánh nhau ở trường học, tôi có thể không biết sao?"
Nguyễn Tri Hạ lập tức đỡ trán, có chút mất mặt.
"Ừm... Cảm ơn anh!"
Sau đó cô lại nhịn không được mà nói: "Nhưng mà tôi cũng không phải vợ của anh, tính là mợ chủ gì chứ?"
"Người cử hành hôn lễ với tôi không phải cô?" Tư Mộ Hàn cười lạnh.
"Là... tôi" Nguyễn Tri Hạ yếu ớt nhẹ gật đầu, cô đây không phản bác được.
Nhưng mà không phải anh đã đuổi cô ra ngoài rồi ư?
Không phải đuổi cô ra ngoài có nghĩa là không thừa nhận cô là vợ anh à?
"Bây giờ người bên ngoài đều biết là cô gả cho tôi, mỗi một câu nói, một một hành động của cô đều đại diện cho nhà họ Tư."
Người đàn ông nghiêm túc nói: "Sau này cẩn thận lại cho tôi! Đừng có hơi một tý đã đánh người ta, thô tục!"
Nguyễn Tri Hạ chỉ muốn nói, một mợ chủ bị đuổi ra khỏi cửa như cô thì đại biểu nhà họ Tư cái quỷ gì chứ!