Nguyễn Tri Hạ lại nghĩ nghĩ, những người giúp việc có vẻ một số là người Trung, còn một số thì không.
Nguyễn Tri Hạ có dự cảm xấu.
Sợ là cô... đã không còn ở Trung Quốc.
Cô không có tiền, không có hộ chiếu, không có chứng minh thư, thật sự có thể thoát khỏi đây sao?
"Cô đang nghĩ cách thoát khỏi đây sao?"
Một giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau, Nguyễn Tri Hạ vô thức đáp lại: “Đúng vậy, anh có biết..."
Trước khi cô nói xong thì liếc thấy một bóng người đang đi về phía mình.
Lời nói của cô đột ngột kết thúc.
Chỉ thấy Mặc Thâm đang mặc một chiếc áo sơ mi đen không cài hàng cúc trên, để lộ cơ ngực màu lúa mì.
Bên dưới là một chiếc quần tây thẳng màu đen.
Anh ta có vẻ không thích đeo cà vạt nên để nó buông hờ hững quanh cổ.
Rõ ràng là ăn mặc lôi thôi, nhưng lại khoác lên người hào quang của siêu mẫu.
Anh ta rất cao, cao gần bằng Tư Mộ Hàn.
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa, có chút lưu manh.
Khuôn mặt đẹp trai vừa chính vừa tà.
"Cô gái, cô trốn không thoát được đâu."
Mặc Thâm đứng bên cạnh kiên định nói.
Nghĩ tới việc mình bị người đàn ông này bắt cóc, Nguyễn Tri Hạ trở nên tức giận.
Cô nhíu mày nói: "Anh làm vậy khác gì thổ phỉ chứ!"
Đưa cô ra nước ngoài mà không có sự đồng ý của cô!
Mặc Thâm tà ác cười nói: "Tôi tốt hơn thổ phỉ nhiều, ít nhất tôi cho cô một chỗ ở tốt để ăn ở."
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Người đàn ông này thực sự rất thiếu đòn.
Khuôn mặt tà khí này khiến người ta vô cùng khó chịu.
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Mục đích của anh là gì?"
Mặc Thâm hỏi ngược lại cô: “Cô nghĩ xem?"
Nguyễn Tri Hạ cau mày: “Bất kể mục đích của anh là gì, tôi sẽ không để anh làm tổn thương Tư Mộ Hàn!"
Mặc Thâm cười, trong mắt lại không có ý cười: “Nếu tôi muốn giết anh ta thì sao?"
Nguyễn Tri Hạ lập tức trừng mắt nhìn Mặc Thâm: “Tôi sẽ không để anh làm tổn thương anh ấy! Đừng cố lợi dụng tôi để làm gì Tư Mộ Hàn, tôi sẽ không để anh được như ý đâu!”
Nếu anh ta muốn lợi dụng cô để làm tổn thương Tự Mộ Hàn, cô thà chết chứ không để anh ta thành công!
Nhìn thấy vẻ mặt bênh vực Tư Mộ Hàn của người phụ nữ, ánh mắt Mặc Thậm chợt lóe lên,
anh ta cười cười: “Muốn tôi tha cho anh ta, cũng không phải là không thể
Hai mắt Nguyễn Tri Hạ đột nhiên sáng lên: “Anh đồng ý buông tha cho Tư Mộ Hàn?"
Nụ cười của Mặc Thâm càng ngày càng sâu: “Đương nhiên."
Nguyễn Tri Hạ vui mừng khôn xiết, vẻ mặt giống như không ngờ Mặc Thâm lại dễ nói chuyện như vậy.
Tuy nhiên giây tiếp theo, cô lại nghe thấy Mặc Thâm nói: “Đương nhiên là không! Trừ khi cô làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ xem xét đến việc buông tha cho Tư Mộ Hàn, thế nào?"
Nguyễn Tri Hạ lập tức cười khẩy: “Không bao giờ!"
Người đàn ông này chỉ đang trêu đùa cô.
Khi nhắc đến Tư Mộ Hàn, trong mắt anh ta hiện lên sự hận thù không thể che giấu.
Cho dù có đồng ý trở thành người phụ nữ của anh ta, anh ta cũng sẽ không buông tha cho Tư Mộ Hàn.
Hơn nữa, người đàn ông của cô sẽ không cho phép cô làm điều này.
Mà cô, cũng sẽ không làm như vậy!
Điều đó sẽ chỉ làm cho người đàn ông của cô trông vô dụng!
Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt anh ta nheo lại, đột nhiên anh ta nắm lấy cằm của Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu của anh ta tràn đầy tức giận.
"Yêu anh ta đến vậy sao? Giờ anh ta cũng chỉ là một người mù, hơn nữa rất nhanh sẽ chết, anh ta có gì để cô nhớ nhung chứ?"
Anh ta không hiểu.
Tại sao người phụ nữ này lại vì Tư Mộ Hàn mà đến mạng sống cũng không cần.