"Sao vậy? Bị mê hoặc bởi người đàn ông của em sao?"
Tư Mộ Hàn không cảm thấy lời nói của mình nực cười, trên mặt có một vết sẹo xấu xí dữ tợn lại hỏi cô gái này có bị anh mê hoặc không.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ không phải là người bình thường.
Cô thậm chí còn làm như không có việc gì mà gật đầu: "Ừm, bị anh mê hoặc rồi."
Cũng không phải là mê hoặc.
Nguyễn Tri Hạ nheo mắt, nhìn đôi môi mỏng gợi cảm của Tư Mộ Hàn, trong đầu cô chợt lóe lên một câu nói như vậy.
Dáng môi này rất thích hợp để hôn.
Vì hết lần này đến lần khác bị Tư Mộ Hàn cưỡng hôn nên Nguyễn Tri Hạ không có miễn dịch với nụ hôn của anh.
Lúc này nhìn môi mỏng của Tư Mộ Hàn, cô không nghĩ được gì nữa, trong não chỉ hiện lên ý nghĩ muốn hôn anh một cái.
Trước đây cô chưa bao giờ chủ động như vậy, bình thường đều là Tư Mộ Hàn hôn cô một cách mạnh mẽ và độc đoán.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn Tư Mộ Hàn, trông cô rất trúc trắc, thậm chí không biết nên tiến hành như thế nào, môi cô áp vào môi anh, sau đó bất động.
Tư Mộ Hàn thấy hôm nay Nguyễn Tri Hạ có chút không thích hợp, nhưng anh cũng không thể nói cô không thích hợp chỗ nào.
Nói chung anh thực sự thích Nguyễn Tri Hạ của ngày hôm nay.
Nhất là khi có chủ động hôn anh.
Anh tự nghĩ, có phải cô đã có cảm giác với anh không?
Nếu không thì sao cô lại vô duyên vô cớ chủ động hôn anh như vậy?
Mặc dù không biết chuyện gì đã khiến người phụ nữ nhỏ bé này chủ động như vậy, nhưng hiện tại anh cảm thấy khó chịu.
Cô gái bé nhỏ vô tình trêu chọc khiến anh cảm thấy quá sức chịu đựng.
sức chịu đựng tự chủ của anh đã trực tiếp bị đánh bại bởi một nụ hôn nhẹ nhàng từ cô.
Anh giữ gáy của Nguyễn Tri Hạ, khi cô muốn rút lui thì anh lại kéo người cố lại, sau đó là một nụ hôn sâu.
Nguyễn Tri Hạ bị hôn đến thở hổn hển.
Cô có chút hối hận vì đi trêu trọc người đàn ông đói khát như một con sói này.
Tại sao tự dưng lại muốn hôn anh chứ?
Tư Mộ Hàn hôn cô thật sâu, như muốn nuốt chửng cả người cô.
Thiếu chút nữa bị hôn đến hít thở không thông, Nguyễn Tri Hạ đẩy Tư Mộ Hàn ra một cách thô bạo: "Đủ rồi, Tư Mộ Hàn."
Tư Mộ Hàn tựa đầu vào trán Nguyễn Tri Hạ, hít thở có chút khó khăn, âm mũi nặng nề, anh biết mình bây giờ rất khó chịu.
Nguyễn Tri Hạ cố gắng ổn định lại hơi thở có chút rối loạn của mình, bàn tay bé nhỏ nắm lấy áo của Tư Mộ Hàn, suýt nữa bị nụ hôn kia làm cho không thở nổi.
"Hạ Hạ, anh không thể chịu đựng được nữa, em phải nhanh chóng chuẩn bị tốt."
Tư Mộ Hàn đột nhiên thở hổn hển, nói không rõ ràng.
Nguyễn Tri Hạ sững sờ, ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt đen của anh như ẩn như hiện nhìn cô, nhịp tim đột nhiên lệch một nhịp, cô có chút lắp bắp nói: "Cái gì?"
Hai tay anh ôm lấy hai má của cô, dùng đầu ngón tay thô ráp xoa xoa khuôn mặt cô: "Khi nào thì em tính cho anh làm việc đúng với cương vị là một người chồng?"
"Tôi, tôi..."
Nguyễn Tri Hạ lúng túng, nói lắp không rõ.
Loại vấn đề này, sao cô có thể biết được?
"Suyt..." Tư Mộ Hàn đột nhiên vươn tay đặt lên môi cô, giọng nói hơi trầm xuống: "Anh không muốn nghe em nói những lời như không muốn yêu anh."
Anh muốn nghe nói cô yêu anh.
"..." Nguyễn Tri Hạ câm nín.
Cô hiện tại thật sự không biết phải nói gì.
Thấy vậy, Tư Mộ Hàn yếu ớt thở dài: "Hạ Hạ, chúng ta đã kết hôn rồi, em nhất định phải yêu. anh, biết không?"
Anh không muốn để cô trốn thoát.
Anh muốn cô yêu anh.
Anh phải đẩy nhanh tiến độ hơn nữa, chân đã lành lặn rồi, anh không thể tự chủ với cô nữa.
Anh không thể chờ đợi được nữa.
Anh không muốn chịu đựng việc rõ ràng là người đàn ông có vợ, vậy mà chẳng khác nào đang sống cuộc đời của người độc thân, thanh tâm quả dục, không có ham muốn, một cuộc sống vô cùng trong sáng.
Không đợi được câu trả lời của cô khiến anh bối rối và không có cảm giác an toàn.
Anh cố chấp nói: "Em là của anh, kiếp này em chỉ có thể yêu anh."
Nói xong anh không để Nguyễn Tri Hạ có cơ hội phản bác, anh lại hôn lên môi cô.