Sắc mặt Mộc Quý Bạch cũng trầm xuống: “Cậu nói không được thì là không được! Cháu cứ ngoan ngoãn ở lại chỗ này, không được phép đi đâu!"
Nói xong, Mộc Quý Bạch quay người và bước ra khỏi phòng.
Nguyễn Tri Hạ đuổi theo, nhưng lại bị nhốt trong phòng.
Nguyễn Tri Hạ đập cửa: “Cậu út, cho cháu ra ngoài!"
Tại sao lại như vậy?
Tại sao cậu út vừa về đã nhốt cô lại, lại không đồng ý cho cô ở bên Tư Mộ Hàn.
Cho dù Nguyễn Tri Hạ có hét thế nào, Mộc Quý Bạch vẫn không mở cửa.
Nguyễn Tri Hạ hét mệt nên ngồi xuống thảm cạnh cửa, trên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt trông rất đáng thương.
Ở chỗ Tư Mộ Hàn.
Quan Diêm vội vàng bước vào, nhìn Tư Mộ Hàn đã một ngày không ăn nói: "Cậu chủ, tìm được rồi."
"Là một người tên Bạch gia đã mang mợ chủ đi."
LA E
Tư Mộ Hàn đưa tay xoa chán, đôi mắt đen lộ vẻ lạnh lùng đáng sợ, anh hỏi: "Bạch gia?"
Từ khi nào ở Hàng Thành lại có một người tên là Bạch gia?
Quan Diêm nói: “Bạch gia tên đầy đủ là Mộc Quý Bạch, là cậu út của mợ chủ."
Tư Mộ Hàn lập tức nhướng mắt nhìn Quan Diêm, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ: “Tại sao anh ta lại phải đưa Hạ Hạ đi theo cách như vậy?"
Là cậu út của Hạ Hạ, nhưng lại dùng cách này để đưa Hạ Hạ đi, thật sự rất quá đáng.
"Tôi cũng không biết."
Quan Diêm lắc đầu, anh ta thật sự không biết tại sao người kia lại làm như vậy.
Tư Mộ Hàn hỏi: "Cậu có biết hiện giờ anh ta ở đâu không?"
Quan Diêm trả lời: "Nghe nói nhà máy rượu lớn nhất ở Hàng Thành là do anh ta đứng tên, có lẽ tới đó có thể sẽ tìm được anh ta."
Tư Mộ Hàn đứng dậy: "Chúng ta đến nhà máy rượu."
Anh muốn xem, tại sao anh ta lại mang người phụ nữ của anh đi.
"Được."
Quan Diêm đuổi theo.
Nhà máy rượu lớn nhất của Hàng Thành.
Văn phòng của Mộc Quý Bạch.
Mộc Quý Bạch ngồi trên bàn làm việc rồi đưa mắt quan sát người đàn ông không mời mà đến.
Trên khuôn mặt dịu dàng như ngọc nở một nụ cười tạo nhã.
Anh ta xoay xoay cây bút trên tay.
"Không biết cậu chủ Hàn tới đây là có chuyện gì?"
Mộc Quý Bạch khiêm tốn mở miệng.
Không có chút sợ hãi.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn vô cùng u ám, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm Mộc Quý Bạch: “Hạ Hạ đâu?"
Tư Mộ Hàn không nhiều lời mà trực tiếp nói ra ý định của mình.
Mộc Quý Bạch đột nhiên nở nụ cười: “Cậu chủ Hàn nói đùa sao, VỢ của cậu sao tôi có thể biết ở đâu chứ?"
"Đừng giả bộ nữa! Tôi biết anh đã dẫn Hạ Hạ đi!".
Tư Mộ Hàn đột nhiên vỗ mạnh lên bàn làm việc của Mộc Quý Bạch, ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người.
Mộc Quý Bạch nhìn Tư Mộ Hàn tức giận mà không chút sợ hãi.
"Tôi không hiểu cậu chủ Hàn đang nói cái gì."
Anh ta đưa tay đẩy chiếc kính gọng vàng, mặt vẫn tươi cười, khiêm tốn và lễ phép.
"Anh có nói hay không?"
Tư Mộ Hàn là một người bạo lực, anh lập tức rút khẩu súng lục của mình ra và dí vào trán Mộc Quý Bạch.
Mộc Quý Bạch nhướng mắt nhìn họng súng tối đen như mực áp vào trán mình, anh ta cười càng sâu, nhưng đôi mắt dưới kính lại không có ý cười.
Anh ta nheo mắt cười: “Cho dù cậu chủ Hàn có bắn chết tôi thì tôi vẫn nói như vậy, tôi không biết."
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nghiến răng lên đạn.
Thấy vậy, Quan Diêm lập tức tiến lên, ghé vào tai Tư Mộ Hàn nói khẽ: "Cậu chủ, không thể."
"Anh ta là cậu của mợ chủ, nếu cậu giết anh ta, mợ chủ sẽ đau lòng."
Tư Mộ Hàn nhìn Quan Diêm một lúc.
Sau đó anh thu súng lại, lạnh lùng nhìn Mộc Quý Bạch.
"Tôi không biết tại sao anh lại giấu Hạ Hạ, nhưng nếu anh dám động vào một sợi tóc của Hạ Hạ, tôi sẽ không buông tha cho anh."
Mộc Quý Bạch nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên trông rất tao nhã, nhưng lại giống như sói đội lớp người, đáy mắt hiện ra vẻ hung ác và giảo hoạt.