Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu ta tiến lên cõng Mặc Thâm, bước nhanh đến phòng khám. 

Sau khi nhận được điện thoại, Bạch Tuyền mặc một thân áo blouse trắng, giống như thiên sứ hạ phàm, đứng ở trước cửa phòng khám, từ rất xa đã nhìn thấy Thập Lục cõng anh Mặc Thậm chạy tới. 

"Thập Lục, anh Mặc Thâm bị sao vậy?" 

Bạch Tuyền vội vàng tiến lên hỏi. 

Thập Lục ngước mắt nhìn về phía Bạch Tuyền, kinh hoảng nói: "Chị Bạch, anh Bảy bị thương, chị máu cứu anh ấy!" 

Bạch Tuyền theo bản năng nhìn về phía Mặc Thâm, thấy trên tay trên ngực anh ta đều là máu, gương mặt ngọt ngào bình thường của cô ấy bỗng tràn ngập khủng hoảng. 

Cô ấy vội vã bảo Thập Lục cõng Mặc Thấm vào phòng cấp cứu. 

Bạch Tuyền cùng trợ lý tiến vào phòng cấp cứu, tiến hành phẫu thuật. 

Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại do bị hắt nước lạnh. 

Nguyễn Tri Hạ chậm rãi mở mắt ra, phát hiện tay chân mình đều bị trói lại. 

Cô theo bản năng ngước mắt nhìn xung quanh, nhưng khoảnh khắc ngước mắt, cô bỗng chống lại một đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm. 

Nhìn người phụ nữ đứng ở trước mặt mình, mặt mày đầy tàn nhang, Nguyễn Tri Hạ ngẩn người. 

Hình như cô đã gặp người phụ nữ này ở đâu rồi. 

Người phụ nữ nhìn Nguyễn Tri Hạ từ trên cao, cặp mắt kia giống như được luyện ra từ trong biển độc. 

Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ nhìn người phụ nữ kia, trong lúc mơ hồ, cô nhớ ra mình đã nhìn thấy cô ta ở đâu rồi. 

Là ở trong lâu đài của Mặc Thâm! 

Cho nên, cô bị người của Mặc Thâm bắt trở lại sao? 

Người phụ nữ nắm cằm Nguyễn Tri Hạ: “Cô chỉ là tù binh mà ông chủ bắt về chơi đùa thôi, cô có tư cách gì mà tham dự yến tiệc cùng ông chủ?" 

"Là Mặc Thâm bảo cô tới sao?" 

Nguyễn Tri Hạ trấn định tự nhiên nhìn người phụ nữ, không hề có vẻ sợ hãi. 

Người phụ nữ nghe thấy Nguyễn Tri Hạ gọi thẳng tên Mặc Thâm, cô ta nhất thời híp mắt, giơ tay tát cô một cái, đồng thời cũng khinh thường nói: "Cô có cái gì tư cách gọi thẳng tên của ông chủ hả!" 

"Cô bị thần kinh à!" 

Nguyễn Tri Hạ dùng đầu lưỡi đẩy đẩy bên má bị người phụ nữ đảnh đau, chỉ cảm thấy người phụ nữ này chẳng hiểu ra làm sao. 

Cô không gọi thẳng tên Mặc Thâm, chẳng lẽ lại gọi anh ta là đại gia sao? 

Người phụ nữ bị thương nhìn Nguyễn Tri Hạ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô, giống như đang muốn quyến rũ ai đó, nỗi đố kỵ trào dâng quay cuồng trong đáy mắt cô ta. 

Cô ta dùng móng tay dài nhỏ cọ qua đôi má của Nguyễn Tri Hạ, khinh thường nở nụ cười: “Người phụ nữ giống như cô, có cái gì mà nhận được sự yêu chiều của ông chủ hả" 

Nói xong, ngón tay cô ta thoảng dùng lực, cào ra trên mặt Nguyễn Tri Hạ một vết máu. 

Nguyễn Tri Hạ nhất thời đau đến mức hít sâu một hơi. 

Cô phẫn nộ trừng người phụ nữ kia, thật sự cảm thấy cô ta bị thần kinh rồi. 

"Cô thích Mặc Thâm thì đi mà theo đuổi anh ta đi! Cô ở đây tức giận với tôi thì được cái gì?" 

Người phụ nữ này, mở miệng là một tiếng ông chủ, hai tiếng ông chủ. 

Lại còn coi mình như vợ Mặc Thâm. 

Thật sự không biết phải nói gì. 

Rốt cuộc cô nợ Mặc Thâm cái gì chứ? 

Khó khăn lắm mới trốn ra được, lại bị người phụ nữ yêu anh ta tóm trở về, cô thật sự là... 

Rất muốn đánh người mà! 

Người phụ nữ bỗng nhiên gào lên như bị điện: “Câm miệng! Cô thì biết cái gì! Ông chủ há là người mà những kẻ phàm tục như chúng ta có thể vấy bẩn sao." 

Nguyễn Tri Hạ: “...” 

Fan não tàn mà. 

Đây thật sự là một fan não tàn. 

Cái gì mà kẻ phàm tục, cô ta tưởng Mặc Thâm là miếng mồi béo bở, ai ai cũng thích sao? 

Buồn cười quá đi. 

"Tôi bảo này, tôi không thích ông chủ nhà cô, cũng không nghĩ muốn vấy bẩn anh ta, như vậy cô hài lòng chứ?" 

Trên mặt người phụ nữ đầy vẻ ghen tị nhìn cô: “Nói dối! Làm sao cô có thể không thích ông chủ được! Cô cố ý chạy trốn, khiến ông chủ phải mạo hiểm vì cô, cô căn bản chính là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt!" 

Nguyễn Tri Hạ: "..." 

Cô hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa. 

Người phụ nữ này, trí tưởng tượng thật sự bay rất xa đấy. 

Cô đâm Mặc Thêm một dao, đây là cô đang lạt mềm buộc chặt sao? 

Có phải chờ cô đâm chết ông chủ nhà cô ta, cô ta mới có thể cảm thấy cô thật sự muốn chạy trốn không? 

"Em gái này, cô thật sự nghĩ nhiều quá đấy, tôi thật sự không có bất cứ suy nghĩ không an phận nào với ông chủ nhà cô! Cô thật sự không cần mơ mộng nhiều như vậy!" 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy đầu óc cô gái này có chút vấn đề, cô nghĩ ngợi một hồi, vẫn quyết định giải thích một phen, miễn cho cô ta bỗng nhiên đứt gân não, lại cào mặt cô. 

Người phụ nữ nghe xong lời cô nói, nhất thời nghi ngờ nhìn cô: “Cô thật sự không thích ông chủ nhà tôi sao?" 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu nói: “Thật!” 

"Cho nên, cô thả tôi đi. Tôi đảm bảo sẽ trốn rất xa, sẽ không đến gần ông chủ nhà cô nữa!" 

Nguyễn Tri Hạ cố thuyết phục. 

Người phụ nữ nghiêng đầu, tựa như đang tự nghĩ gì đó. 

Nguyễn Tri Hạ thấy người phụ nữ còn đang suy nghĩ, vội đổ thêm dầu vào lửa nói: "Em gái à, cô chắc chắn là rất thích ông chủ nhà mình đúng không. Người đáng yêu giống cô, chỉ cần cô thể hiện tốt, ông chủ nhà cổ nhất định sẽ thích cô." 

Người phụ nữ bỗng nhiên có chút xấu hổ vỗ má mình, thẹn thùng nhìn Nguyễn Tri Hạ, nói: “Cô thật sự cảm thấy tôi đẹp sao?" 

Nguyễn Tri Hạ nhìn gương mặt lấm tấm tàn nhang của người phụ nữ, hơi trái lương tâm gật đầu khen ngợi nói: "Đẹp, rất đẹp luôn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK