Mọi thứ của nhà họ Tư, ông ta khinh thường, và cũng không muốn có.
Tư Mộ Hàn có chết hay không chết, ông ta cũng không muốn quản.
Ông ta chỉ cần bà ấy, chỉ cần bà ấy vẫn luôn ở đây, ông ta có thể chẳng cần bất cứ gì hết.
Cái gì cũng không thèm so đo.
Thư Mạn bị buộc ghé vào lồng ngực Tư Thiên Dật, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của ông ta, trái tim bà ấy tức khắc nổi lên một cảm giác phản cảm.
Lời ông ta nói, lại càng khiến bà ấy thấy nực cười.
Ông ta đã làm biết bao nhiêu chuyện không thể tha thứ với bà ấy, dựa vào cái gì mà muốn bà ấy sống hạnh phúc cả đời với ông ta?
Huống chi, ông ta còn nhiều lần muốn giết Tiểu Hàn của bà ấy.
Bà ấy sao có thể tha thứ cho ông ta, sao có thể sống cùng ông ta cả đời?
Huống chi, ông ta vì phòng ngừa bà ấy chạy trốn, không biết đã làm cái gì với bà ấy, khiến đôi tay và hai chân bà ấy mất hết sức lực, chỉ có thể sống như một người tàn phế, ăn uống đi tiểu, đều phải dựa dẫm vào ông ta.
Tôn nghiêm của bà ấy, sự kiêu ngạo của bà ấy, tất cả đều bị ông ta lấy cái danh nghĩa tình yêu, rồi giẫm đạp dưới chân một cách tàn nhẫn.
Có điều…
Cái mà ông ta nói là xử tốt tất thảy, là đang ám chỉ tới cái gì?
Như là nghĩ tới gì đó, Thư Mạn ngẩng đầu lên, có chút kinh hoảng, phẫn nỗ trừng mắt nhìn ông ta.
“Tư Thiên Dật, rốt cuộc ông muốn làm gì hả?”
Thư Mạn cố hết sức nói:
“Có phải ông lại định gây bất lợi cho Tiểu Hàn nữa đúng không?”
“Tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám động tới một sợi lông của Tiểu Hàn, tôi sẽ liều chết với ông!”
Tư Thiên Dật cụp mắt nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của Thư Mạn, ánh mắt ông ta lập tức trầm xuống.
Ông ta duỗi tay nắm cằm bà ấy, ánh mắt dần trở nên thâm sâu, hung ác và nham hiểm.
“Mạn Mạn, anh động tới cậu ta hay không động tới cậu ta, tất cả đều ở em, chỉ cần em làm anh vui vẻ, anh đảm bảo sẽ không động tới một sợi lông tơ của cậu ta.”
Sắc mặt Thư Mạn lập tức trở nên trắng bệch, bà ấy hiểu ý tứ của Tư Thiên Dật.
Ông ta đang uy hiếp bà ấy.
Ông ta đang gián tiếp nói với bà ấy, nếu bà ấy dám chọc ông ta không vui, ông ta sẽ ra tay với Tiểu Hàn.
Trong khoảnh khắc này, trái tim bà ấy nhói đau, tâm trạng và thể xác đều mệt mỏi, thống khổ đến mức không chịu được.
Bà ấy cụp mắt xuống, trong giọng nói mềm nhẹ còn mang theo sự thỏa hiệp.
“Có phải chỉ cần tôi nghe lời ông nói, ông sẽ không gây ra thương tổn cho Tiểu Hàn đúng không?”
Tư Thiên Dật nhìn bà ấy bằng ánh mắt bỡn cợt: “Cái này phải xem biểu hiện của em đã.”
Hàng lông mi của Thư Mạn run rẩy mạnh, bà ấy nhẹ nhàng cắn cắn môi, thỏa hiệp:
“Chỉ cần ông không gây ra thương tổn cho Tiểu Hàn nữa, ông muốn tôi làm gì cũng được.”
Toàn thân Thư Mạn như rỉ máu, nói ra những lời không thể chấp nhận nổi như vậy.
Tư Thiên Dật lập tức hài lòng cúi đầu chạm môi vào môi bà ấy.
“Mạn Mạn, em có biết, anh đợi những lời này của em bao nhiêu năm rồi không?”
Thư Mạn không nói gì, chỉ là độ tái nhợt và vẻ không chấp nhận nổi trên mặt lại tăng thêm vài phần.
Tư Thiên Dật nắm lấy cằm bà ấy, ánh mắt nhấp nháy nhìn bà ấy, ngay sau đó, đặt một nụ hôn nóng bỏng xuống.
Thư Mạn tuyệt vọng nhắm mắt lại, để Tư Thiên Dật tùy ý làm bậy làm bạ trên môi bà ấy.
Bà ấy đã từng là công chúa nhỏ của nhà họ Thư, nào có phải chịu qua loại sỉ nhục này bao giờ, nhưng từ sau khi gặp Tư Thiên Dật, bà ấy giống như bị bẻ gãy cánh phượng hoàng, bị giẫm với bùn đất dơ bẩn.
Nếu…
Bà ấy chưa từng tham gia yến tiệc kia thì tốt biết mấy.
Nếu…
Bà ấy chưa từng gặp ông ta thì tốt biết mấy.
Nếu…
Mười mấy năm trước, bà ấy chết trong vụ bắt cóc giết con tin kia, thì thật là tốt biết bao.
Nhưng mà… Không có… Nếu.
……
Tư Mộ Hàn đang chìm sâu trong giấc ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng báo có tin nhắn của điện thoại di động.
Anh mở to mắt, cụp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ vẫn đang rúc mặt vào trong lồng ngực mình ngủ ngon lành, ngay sau đó, anh mới duỗi tay sờ sờ tủ đầu giường phía sau.
Mò được điện thoại, anh nắm chặt, cầm qua xem thì phát hiện, không có bất kỳ tin nhắn nào được gửi tới.
Tư Mộ Hàn lập tức nhăn mày lại, rũ mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ vẫn nằm gọn trong lồng ngực mình, vừa nhìn, anh đã phát hiện ra, Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại đi ngủ.
Điện thoại của cô vẫn để trong túi áo, bởi vì cô ngủ trong tư thế nằm nghiêng, nên điện thoại di động lộ một phần ra ngoài túi.
Lúc này màn hình điện thoại sáng lên, tiếng chuông báo có tin nhắn vừa nãy, chắc hẳn là đến từ điện thoại di động của cô.
Từ trước đến nay, Tư Mộ Hàn luôn không thích xen vào quyền riêng tư của người khác.
Nhưng khi nghĩ tới việc Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại khi đi ngủ là không tốt lắm, anh lập tức duỗi tay lấy điện thoại ra giúp cô, muốn để lên tủ đầu giường.
Nhưng khi anh cầm chiếc điện thoại lên, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua tin nhắn hiển thị trên màn hình, con ngươi anh lập tức co rút lại.
Ngón tay anh trượt trên màn hình, mở khóa màn hình, sau đó nhấn vào tin nhắn vừa được gửi tới.
[Nhìn thấy ảnh chụp chưa? Ở đây tôi vẫn còn một số ảnh chụp các bộ phận khác của em trai cô trước khi chết, tôi sẽ từ từ gửi tới cho cô.]
Trong con ngươi của anh tức khắc nổi lên trận cuồng phong.
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn này, tay dùng sức siết chặt điện thoại di động.
Tư Mộ Hàn không biết rốt cuộc đối phương đã gửi ảnh gì cho Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng dựa vào những lời này thì có lẽ, anh có thể tự tưởng tượng ra được bức ảnh kia cũng không phải loại ảnh tốt đẹp gì.
Tư Mộ Hàn nheo đôi mắt hẹp dài lại, ánh mắt xẹt qua tia sát ý.
Anh lập tức xóa bỏ đoạn tin nhắn, đồng thời ghi nhớ dãy số điện thoại kia, đưa số điện thoại đó vào danh sách đen.
Tiếp theo, anh nhẹ nhàng rút bàn tay vẫn đang đặt dưới cổ Nguyễn Tri Hạ ra.
Anh đứng dậy, nhìn Nguyễn Tri Hạ vẫn đang ngủ say, cầm điện thoại của mình lên, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất bên ngoài phòng, nhìn bầu trời quang đãng cao ngất ngoài cửa sổ, đôi mắt anh bao phủ một mảng khói mù.
Anh gọi một cuộc điện thoại cho Phong Hướng Dương: “Hướng Dương, giúp tôi tra số điện thoại này.”
Dứt lời, anh lập tức nói dãy số đã gửi tin nhắn tới Nguyễn Tri Hạ ban nãy cho Phong Hướng Dương.
Phong Hướng Dương nhận được mệnh lệnh, lập tức điều tra giúp anh.
Khoảng trên dưới mười phút sau, Phong Hướng Dương nói lại với Tư Mộ Hàn, sim này là sim rác, có lẽ đối phương đã không đăng ký, không tra ra được chủ nhân của nó là ai.
Nằm trong dự kiến, Tư Mộ Hàn không nói gì nữa, chỉ nói câu em vất vả rồi, sau đó liền ngắt điện thoại.
Sau khi nói chuyện với Phong Hướng Dương xong, Tư Mộ Hàn lại gọi điện cho Hoắc Thì Sanh.
Không biết đối phương đang làm cái gì mà không nghe máy.
Tư Mộ Hàn gọi liên tục hai lần, vẫn không có người nhấc máy, anh quyết định không gọi nữa.
Tư Mộ Hàn dùng sức siết chặt điện thoại, cảm xúc tăng vọt lên cực điểm, giống như một khinh khí cầu sắp bị nổ tung, chỉ một chút là sẽ nứt toạc.
…
Bên phía Vu Tiểu Manh và Lãnh Thiếu Khiêm.
“Ngày mai cô về nhớ cầm sổ hộ khẩu theo, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận.”
Thời điểm Lãnh Thiếu Khiêm nói đến giấy chứng nhận, giống như đang nói “bạn ăn cơm đi”, nhẹ nhàng lại tùy ý.
Vu Tiểu Manh ngồi trên ghế sô pha đôi, nhìn người đang bắt chéo chân trên chiếc sô pha đơn, Lãnh Thiếu Khiêm nói muốn nhận giấy chứng nhận với cô ấy, khiến cô ấy tức đến nỗi mặt mày tái mét.
“Lãnh Thiếu Khiêm, tôi lặp lại lần nữa, tôi không kết hôn với anh!”
Vu Tiểu Manh đứng lên, cảm xúc cực kỳ kích động, vô cùng bất mãn với chuyện Lãnh Thiếu Khiêm nói muốn lấy giấy chứng nhận với cô ấy.
Mang thai là chuyện của một mình cô ấy, cô ấy không cần kết hôn với Lãnh Thiếu Khiêm!
“Cái đó không phải do cô quyết.”
Lãnh Thiếu Khiêm thấy Vu Tiểu Manh vì không muốn kết hôn với mình mà kích động như vậy, anh ấy lập tức trở nên táo bạo hơn, chẳng có chút tức giận nào nói:
“Vu Tiểu Manh, cuộc hôn nhân này cô có không muốn cũng phải muốn!”
“Trừ phi là cô không muốn sinh đứa nhỏ này.”
Lãnh Thiếu Khiêm nhìn cô ấy cảnh cáo.
“Dựa vào cái gì chứ?”
Vu Tiểu Manh khó tin trừng mắt nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, anh ta đang ép con gái nhà lành trở thành kỹ nữ ư?
Dựa vào cái gì mà con của cô ấy cũng phải do anh ta quyết định giữ hay không chứ?