Vừa đáp lại, cô vừa kéo chiếc khăn lông bên cạnh sang để lau khô cơ thể ướt đẫm nước của mình, sau đó mặc quần áo ngủ, đi ra khỏi phòng tắm.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy cô lóc cóc đi ra với cái đầu ướt đẫm, không chịu được khẽ nhăn mày, duỗi tay cầm chiếc khăn lông khô trên tay cô, trầm giọng nói:
“Sao muộn thế này rồi còn gội đầu?”
Tư Mộ Hàn vừa nói chuyện vừa dùng khăn lông lau khô tóc giúp cô.
“Mấy ngày nay không tắm rửa rồi, chịu không nổi.”
Nguyễn Tri Hạ có chút khó khăn nói.
Bởi vì chuyện của Tử Hành, mà cả tuần nay cô chỉ là đau lòng buồn bã, đến cả việc tắm rửa cũng chẳng có tâm trí đâu làm chứ đừng nói là gội đầu.
Tư Mộ Hàn kêu cô ngồi xuống ghế sô pha đi, sau đó anh đi lấy máy sấy tới.
Sau khi cắm điện máy sấy, anh dùng tay chắn trước lỗ thoát khí, thử thử độ ấm, sau khi xác định độ ấm vừa phải rồi mới đưa máy sấy tới gần tóc cô.
Tay anh nhẹ nhàng phất qua đuôi tóc cô, sợi tóc mềm mại mượt mà, trực tiếp trượt xuống khỏi đầu ngón tay anh.
Tiếng máy sấy ô ô.
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, cảm nhận được sự dịu dàng đến từ đầu ngón tay người đàn ông kia, trái tim cô như rơi vào biển ngọt, khắp người đều có vị ngọt ngào của bọt biển.
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn xuống Nguyễn Tri Hạ im lặng không một tiếng động, đôi mắt thâm tình đến không tưởng, ánh mắt ấy thâm thúy giống như đại dương mênh mông vô tận kia, dường như muốn nhấn chìm cô trong đó, sâu không lường được.
Sau khi làm khô tóc cho cô xong, Tư Mộ Hàn vòng tay ôm chặt Nguyễn Tri Hạ từ phía sau: “Hạ Hạ, đừng rời xa anh, tuyệt đối đừng rời xa anh.”
Trong giọng nói của anh cất giấu ngữ điệu khiến lòng người chua xót.
Không biết vì cái gì, trái tim Nguyễn Tri Hạ bỗng cảm thấy hơi đau đớn một chút.
Cô duỗi tay ôm lấy cánh tay đang đặt trước ngực mình của anh, trong lòng có chút bất an: “Tư Mộ Hàn, anh làm sao vậy?”
Đang êm đẹp, tại sao tự dưng lại nói ra mấy lời nói kiểu này?
Thật khiến người ta bất an đấy.
Tư Mộ Hàn cụp mắt xuống, không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt: “Không. Chỉ là muốn ôm em chút thôi.”
Giọng nói của anh nhanh chóng khôi phục lại bình thường, anh nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, vô cùng lưu luyến ngửi mùi hương trên người cô.
“Hạ Hạ, anh yêu em.”
Anh thật sự, thật sự yêu cô rất nhiều, yêu đến nỗi anh sợ cả việc mất đi cô.
Anh thật sự không biết, nếu không thể tìm được thuốc giải, thì sau khi cô rời bỏ anh mà đi, còn lại một mình anh, anh phải cô độc đối mặt với thế giới này như nào.
Nguyễn Tri Hạ không biết rốt cuộc anh bị làm sao, chỉ cảm giác dường như tâm trạng anh đêm nay khá tệ, hơi thở cũng đan xen chút phiền muộn.
Rõ ràng là những lời nói ngọt ngào, nhưng cô lại nghe ra sự buồn phiền.
Cô bỗng cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.
Cô quay đầu nhìn về phía anh, cặp mắt to tròn long lanh như đọng lại hơi sương, ánh mắt cô lộ ra sự bất an và đau lòng.
“Tư Mộ Hàn, anh nói cho em nghe, rốt cuộc anh bị làm sao?”
Tư Mộ Hàn chỉ chăm chú nhìn cô, không nói lời nào.
Chỉ là chăm chú nhìn cô thật lâu thật lâu, dường như muốn khắc ghi hình bóng cô vào trong tim, để mãi mãi không bao giờ quên.
Nguyễn Tri Hạ nhìn cặp mắt thâm tình đó của Tư Mộ Hàn, hai con người in hình bóng nhỏ nhỏ của cô trên đó, ánh mắt anh chuyên chú như vật, thâm tình như vậy.
Đồng thời, cũng có nỗi bi thương mà cô nhìn không thể hiểu được.
Cô không nhịn được duỗi tay vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve, cô nhớ tới những thay đổi gần nhất của mình, đột nhiên, cô như ý thức được cái gì đó.
Giọng nói có chút thay đổi, cô mở miệng ngập ngừng nói: “Tư Mộ Hàn, có phải cơ thể em xảy ra vấn đề gì…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị nụ hôn nhẹ nhàng của người đàn ông chặn lại.
Đôi mắt Tư Mộ Hàn trở nên sâu thẳm đến lạ.
Một tay anh ôm mặt cô…
Giống như là muốn hút cạn không khí bên trong cơ thể cô.
Nguyễn Tri Hạ bị hôn tới mức hai má đỏ bừng, cuối cùng đến lúc suýt chút nữa không thở nổi, anh, rốt cuộc cũng chịu thả lỏng cô ra.
“Hô ——”
Gò má Nguyễn Tri Hạ ửng hồng, hai mắt bắt đầu hiện tơ máu, khóe miệng dường như vẫn còn đọng lại vệt nước trong suốt, cô… Trên dưới phập phồng.
Cả người cô vô lực, phải dựa vào sự nâng đỡ từ bàn tay Tư Mộ Hàn.
Cô nhìn Tư Mộ Hàn bằng ánh mắt oán giận: “Sao anh lại hôn sâu như vậy hả, em bị anh hôn đến nỗi suýt tắt thở đến nơi rồi.”
“Hạ Hạ, không được nói bậy.”
“Cơ thể em vẫn ổn.”
Anh nhìn chằm chằm cô, tự lừa mình dối người đáp lại cô.
Nguyễn Tri Hạ cụp mắt xuống, hơi thở hổn hển, mở miệng nói: “Nếu cơ thể em vẫn ổn, thì tại sao anh lại có vẻ ưu thương buồn bã vậy chứ?”
Tư Mộ Hàn chấn động, sắc mặt anh có chút cứng đờ, anh vẫn không thừa nhận:
“Anh không có.”
Nguyễn Tri Hạ nhấp môi cười cười, cô ngước mắt nhìn về phía anh, hai tròng mắt sáng lấp lánh: “Được rồi, anh không có. Là do em suy nghĩ nhiều.”
Cô đã đoán được đại khái, vậy nên cũng không cần anh phải thừa nhận.
Thường xuyên buồn ngủ, còn vô duyên vô cớ rụng tóc, vậy chẳng phải cơ thể có vấn đề sao.
Nhưng nếu anh đã không muốn cô biết, thì cô sẽ coi như không biết đi.
Chỉ có điều, để khiến anh phải lộ ra vẻ bi thương đó, thì chắc có lẽ cũng không phải căn bệnh nhẹ gì.
Đột nhiên, đôi mắt hơi cay cay.
Nguyễn Tri Hạ khẽ chớp chớp mắt, kìm nén sự chua cay trong mắt.
“Ừm.” Tư Mộ Hàn cũng biết, có lẽ cô đã phát hiện ra gì đó, nhưng anh vẫn cố chấp không muốn nói.
Anh sẽ tìm ra được thuốc giải.
Cô sẽ khỏe lại.
Tư Mộ Hàn duỗi tay, ôm cô vào trong lồng ngực mình một lần nữa.
Nguyễn Tri Hạ cũng nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của anh, chỉ có điều, trái tim cô bỗng dấy lên sự chua xót.
Có phải bệnh của cô rất nặng hay không.
Cô muốn biết rốt cuộc bản thân bị làm sao, nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
Cô sợ hỏi sẽ khiến Tư Mộ Hàn đau lòng.
Đồng thời cũng lại khiến bản thân phải khó chịu.
……
Bệnh viện.
Nguyễn Tử Nhu nằm trên giường bệnh, nhìn phòng bệnh trống rỗng, cô ta đột nhiên cười ngớ ngẩn.
Bởi vì giọng nói khàn khàn, nên lúc cô ta cười rộ lên hệt như tiếng cười trong phim kinh dị, và trong đêm đen tĩnh mịch này, trông lại càng kinh khủng đáng sợ hơn.
“A a a ——”
Nguyễn Tử Nhu gãi gãi cổ họng, điên cuồng hô to.
Chỉ có thể phát ra những tiếng kêu khó nghe như tiếng quạ đen.
Tức khắc, nước mắt cô ta như bị đóng băng rồi.
Giọng nói của cô ta đã thật sự bị hủy hoại.
Giọng nói khó nghe thế này, tuyệt đối không phải của cô ta!
Nguyễn Tử Nhu không có cách nào có thể chấp nhận được sự thật giọng nói của mình bị hủy hoại, tuyệt vọng khóc lóc.
Đã một tuần trôi qua, từ sau khi bạn trai Hoán Hoán của cô ta biết giọng nói cô ta đã bị hủy hoại, anh ta thậm chí còn chưa từng tới liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái.
Còn mẹ cô ta, lần gần nhất mà bà ta tới thăm cô ta, bà ta giống như quỷ khóc sói gào, giống như là khóc tang cô ta vậy, khóc đến nỗi khiến cô ta phiền lòng bực mình không thôi.
Tai bay vạ gió, tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn.
Trong lòng Nguyễn Tử Nhu tự nhận định rằng Nguyễn Tri Hạ ghi hận cô ta vì cô ta nói cho cô nghe chuyện Nguyễn Tử Hành bị giết hại một cách tàn nhẫn, nên mới kêu người hủy hoại giọng nói của cô ta.
Cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!
Tuyệt đối sẽ không!
……
“Không… không cần…”
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Cô xoay người ngồi bật dậy khỏi giường, nhìn sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, trái tim cô đập nhanh vô cùng.
Tư Mộ Hàn cũng bừng tỉnh bởi tiếng hét của cô, vội vàng ngồi bật dậy theo, duỗi tay ôm lấy bả vai cô, nhìn cô mồ hôi đầy đầu, anh đau lòng lau mồ hôi cho cô: “Sao vậy?”
“Em gặp ác mộng, em mơ thấy bản thân già đi, tóc rụng hết, khắp mặt phủ kín tơ máu đỏ, trông cực kỳ dọa người.”