Nguyễn Tri Hạ còn chưa kịp nói hết, Tư Mộ Hàn đã mỉm cười ôm lấy cô, rồi cười nhạo:
"Được rồi, thùng giấm nhỏ, trước đây anh không quay về cùng cô ấy, tất nhiên bây giờ cũng không thể."
Hồi trước, khi anh chưa hiểu mấy chuyện này, quả thật đã không quay về cùng Đường Thanh Nhã, hơn nữa lúc đó anh còn trẻ không biết gì, trái tim đều dồn hết vào sự nghiệp, cho dù anh nói muốn cưới Đường Thanh Nhã, nhưng trên thực tế, trong vòng một năm anh và cô ta chỉ gặp mặt nhau có vài lần.
Cũng chính vì như thế.
Năm đó khi Đường Thanh Nhã tròn mười tám tuổi, bọn họ vốn định đính hôn trước, nhưng bởi vì anh quá bận rộn, mọi việc đều giao cho một mình Đường Thanh Nhã lo liệu, có lẽ thái độ quá thờ ơ của anh đã chọc giận cô ta, vì thế sau khi hai người cãi vã ầm ĩ, cô ta đã chạy ra ngoài.
Sau đó…
Đã xảy ra chuyện.
Bây giờ ngẫm lại, nếu trước kia anh cẩn thận hơn, sắp xếp người đi theo cô ta, có lẽ cô ta sẽ không bị bắt cóc.
Bây giờ cũng sẽ không biến thành bộ dạng này.
Nhưng nếu không xảy ra mọi chuyện, có lẽ anh sẽ không gặp Nguyễn Tri Hạ bây giờ.
Thật ra trong lòng anh vẫn hơi vui mừng, nếu không trải qua những trắc trở kia, có lẽ anh sẽ không bao giờ học được cách yêu một người.
Càng không biết trên thế giới này, lại có một người phụ nữ khiến anh chết mê chết mệt một cách điên cuồng như vậy.
Có lẽ mọi chuyện đều tự có an bài từ nơi sâu xa.
Nhưng quá trình này, khó mà tránh khỏi sự tàn nhẫn.
Anh thì không thành vấn đề, nhưng lại làm liên lụy đến Đường Thanh Nhã.
Thôi bỏ đi.
Bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích.
Tư Mộ Hàn thở dài bất đắc dĩ, mọi chuyện đều đã xảy ra, anh cần gì phải nhớ mãi không quên.
Quãng đời còn lại anh sẽ trả lại những gì mình đã mắc nợ Đường Thanh Nhã.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng thở dài của người đàn ông thì ngước mắt lên nhìn anh ngay, thấy vẻ mặt tràn đầy phiền muộn của anh, trái tim cô khẽ nhói đau.
Cô duỗi tay ôm cổ anh, giống như chú mèo con, lười biếng cọ vào cổ anh, mềm mại nói.
"Sao anh lại thở dài?"
Tư Mộ Hàn vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, cười cưng chiều: "Không có gì."
Anh vừa mới nghĩ đến Đường Thanh Nhã, tất nhiên là không thể nói cho cô biết, với tính cách nhỏ nhen của cô, chắc chắn cô sẽ ghen tuông.
Mặc dù lúc cô ghen rất đáng yêu, nhưng anh vẫn không muốn để cô phiền lòng.
Người phụ nữ của anh nên vui vẻ ăn uống, không cần phải lo lắng, suy nghĩ điều gì cả, cứ yên tâm để anh cưng chiều là được.
Nhắc đến ăn, Tư Mộ Hàn mới chợt nhớ ra Nguyễn Tri Hạ vẫn còn đói.
Anh vội vàng gỡ bàn tay mảnh khảnh đang ôm cổ mình ra, rồi đứng dậy nói: "Anh sẽ đi nấu mì cho em."
Nguyễn Tri Hạ cũng vội vã đứng dậy: "Em cũng đi, em muốn xem anh nấu..."
Cô còn chưa kịp nói hết, Tư Mộ Hàn đã lườm cô bằng ánh mắt giữ kín như bưng.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời á khẩu, kịp thời thắng lại chữ cuối cùng, hai má hơi ửng đỏ, gấp gáp sửa lại lời nói: "Anh đi nấu mì đi!"
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn liền phát ra tiếng cười khẽ, anh nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia quyến rũ.
Đúng là một cô nhóc dễ thương.
Tư Mộ Hàn xoay người bước vào phòng bếp.
Nguyễn Tri Hạ nhớ lại nụ cười chế giễu ban nãy của Tư Mộ Hàn, vội vàng vươn tay vỗ nhẹ lên má, hít sâu một hơi, thầm cổ vũ chính mình.
Nguyễn Tri Hạ, mày đừng sợ, chẳng phải mày chỉ bất cẩn nói một câu mà người người đàn ông tự cho rằng đó là điều cấm kỵ thôi ư?
Cô đâu có thật sự nghĩ thế.
Tại sao phải chột dạ chứ?
Nghĩ đến đây, cô liền hùng hổ tiến vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, người đàn ông đã xắn tay áo, chiếc áo sơ mi lụa màu đen sang trọng lịch lãm, tay áo được xắn lên một nửa, làn da trắng sáng được tôn lên dưới nền đen.
Tóc mái lòa xòa trước trán vẫn chưa được chải lại, lười biếng rũ xuống trước trán, tay anh đang cầm chiếc nồi mà cô đã nấu mì trước đó, đổ vào trong thùng rác, từng cục mì đó nhất thời rơi ra khỏi nồi, lọt vào trong thùng rác.
Cô đang khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa kính của phòng bếp, nhìn người đàn ông lịch lãm, quý phái đang bận rộn trong phòng bếp, chỉ để nấu bữa trưa cho cô, bằng ánh mắt dịu dàng.
Thấy anh rõ ràng hơi mắc bệnh sạch sẽ, nhưng lại không mang bao tay để rửa nồi, rồi đổ đầy nước, bật bếp ga.
Sau đó anh thành thạo lấy thịt và trứng gà tươi ở trong tủ lạnh ra.
Anh thái ngay ngắn từng miếng thịt, thái miếng thịt to bằng lòng bàn tay thành sợi, rồi đập trứng gà vào bát, đánh tan.
Cửa sổ trong phòng bếp rất sáng nên ban ngày không cần phải bật đèn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn đang tập trung nấu ăn ở trước tủ kính bằng ánh mắt thâm tình, trái tim tràn ngập sự ngọt ngào.
Hạnh phúc không phải là bạn có bao nhiêu nhà, xe hơi, quần áo và túi xách đắt tiền.
Mà là sự ấm áp lơ đãng ở trong cuộc sống.
Trước đây, cô đã từng không hy vọng xa vời rằng sẽ có một người đàn ông đối xử tốt và cưng chiều mình như vậy.
Nhưng bây giờ, cô thật sự cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Có thể khiến một người đàn ông từ bỏ lòng kiêu ngạo, đích thân xuống bếp nấu cơm cho bạn là chuyện hiếm có đến nhường nào.
Đàn ông càng có thân phận quyền quý thì càng không từ bỏ lòng kiêu ngạo của mình chỉ vì một người phụ nữ.
Trong mắt rất nhiều đàn ông, phụ nữ phải là hiền thê lương mẫu, coi đàn ông là trời, giặt giũ nấu ăn cho người đàn ông.
Nhưng bây giờ đã là thế giới nam nữ bình đẳng, ai nói phụ nữ không bằng đàn ông?
Bây giờ rất nhiều người phụ nữ lợi hại đến mức đàn ông cũng phải mặc cảm không bằng.
Nhưng…
Tư Mộ Hàn thật sự đã đổi mới nhận thức của cô về đàn ông.
Anh thật sự càng ngày phù hợp với mẫu ông chồng trong lòng cô.
Vẻ ngoài điển trai, lại đối xử tốt với cô, còn biết nấu ăn, kiếm ra tiền, đúng là hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.
Cô thật sự là con cưng được ông trời chiếu cố.
Có lẽ là do bây giờ dáng vẻ nấu nướng của người đàn ông thật sự quá hấp dẫn.
Nguyễn Tri Hạ không cầm lòng được đi tới, nhân lúc anh rảnh rỗi mà ôm eo của anh từ phía sau.
"Ông xã."
Cô híp mắt lại, mềm mại gọi.
Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ôm chầm lấy mình từ phía sau, bất ngờ nhướng mày, đáy mắt hiện lên tia ngạc nhiên mừng rỡ.
Da mặt của cô khá mỏng, rất nhiều lúc, cô sẽ không chủ động cho lắm.
Bây giờ, cô đột ngột chủ động ôm anh như vậy, khiến anh thật sự ngạc nhiên và bất ngờ.
Nhưng anh thích.
Anh vươn tay nắm lấy mu bàn tay đang ôm eo mình của người phụ nữ, giọng nói trầm thấp lại cưng chiều: "Sao thế?"
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu đáp: "Không có gì, em chỉ muốn ôm anh thôi."
Tư Mộ Hàn nghe xong thì bật cười: "Nếu em muốn ôm thì lát nữa anh sẽ cho em ôm, bây giờ em hãy buông anh ra trước, được không?"
Anh đang nấu mì đấy.
Anh sợ lát nữa cô lại bị phỏng.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời xấu hổ, vội vàng buông Tư Mộ Hàn ra, đứng sang một bên, ngoan ngoãn cúi đầu.
Tư Mộ Hàn thấy cô nghe lời y như học sinh tiểu học thì chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu, khiến người khác muốn...
Nguyễn Tri Hạ ngửi thấy mùi thịt, nhất thời khịt mũi, ngước mắt lên nhìn vào nồi, thấy trong nồi đang bốc lên làn khói trắng, tỏa ra mùi thơm nồng nặc, cô cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ra rồi.
Thơm quá đi mất!
Sáng nay cô vẫn chưa ăn gì, mà chỉ ngủ như thế.
Bây giờ vừa ngửi thấy mùi thịt, đã cảm thấy đói bụng đến mức có thể ăn được một bát to.
"Tư Mộ Hàn, em có thể ăn được chưa?"