Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tư Mộ Hàn, bất kể có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không được dễ dàng buông tay đối phương, có được không?” 

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, hôn lên môi anh. 

Tư Mộ Hàn ôm lấy cô, để mặc cô nhiệt tình hôn mình, cười đáp: "Được.” 

Chỉ cần anh còn sống một ngày, anh sẽ không buông tay cô một giây nào. 

Cho dù có một ngày, anh không thể nhìn thấy ánh sáng, anh cũng sẽ không cảm thấy tối tăm, bởi vì có cô ở đây, cô là ánh sáng cả đời anh. 

"Tư Mộ Hàn...” 

Nguyễn Tri Hạ mềm giọng, mang theo chất giọng rung động động lòng người, triền miên mà gọi, phảng phất như muốn dùng sự tình ý vô hạn của mình bao phủ lấy người đàn ông. 

Tư Mộ Hàn bị giọng nói động tình của cô gọi cho toàn thân khô nóng. 

Anh ôm cô ngã xuống giường, ra sức hôn cô. 

Bàn tay bất giác cởi khóa kéo quần của cô. 

Nguyễn Tri Hạ cũng không dừng lại, người đàn ông kéo khóa quần của cô, cô cũng cởi thắt lưng của người đàn ông, phảng phất như còn nhiệt tình hơn ai đó. 

Có lẽ là do sợ mất đi. 

Buổi tối hôm đó, Nguyễn Tri Hạ cực kỳ chủ động, tư thế như muốn ép khô người đàn ông. 

Có điều mở màn dũng mãnh, mà kết màn lại nằm vật trên giường. 

Sau cùng còn bị người đàn ông đè cho một ngày không dậy nổi. 

Nguyễn Tri Hạ ngủ thẳng tới khi mặt trời chiếu đến mông mới tỉnh. 

Lúc cô mơ màng tỉnh lại từ trong mộng. 

Vừa rửa mặt xong thì nhận được điện thoại của bệnh viện. 

Nói là La An An leo núi trượt chân bị ngã, hiện tại người đang nằm trong bệnh viện. 

Cô sợ tới mức vội vã đến bệnh viện. 

Đến bệnh viện. 

Lúc nhìn thấy La An An gầy gò ốm yếu nằm trên giường bệnh, Nguyễn Tri Hạ còn tưởng mình nhận nhầm người. 

Thật sự khó mà tin nổi, mới một ngày không gặp, La An An đã gặp phải chuyện điên cuồng gì mà gây mất một vòng lớn. 

Hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhìn lại. 

Nguyễn Tri Hạ đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của La An An, hỏi cô ấy: “An An, cậu sao vậy?”. 

La An An vừa thấy Nguyễn Tri Hạ đến, đôi mắt đỏ hoe. 

Cô ấy ôm Nguyễn Tri Hạ, khóc nói: "Hạ Hạ, tớ quá tàn nhẫn. Tớ đã giết mất con của mình rồi.” 

Đầu óc Nguyễn Tri Hạ lờ mờ, khó tin nhìn La An An: “An An, cậu vừa nói cái 

gì?" 

Cái gì mà giết chính con của mình. 

Chẳng lẽ An An mang thai, sau đó lại đi phá thai? 

"Hạ Hạ, tớ mang thai, nhưng tớ không biết, tớ còn đi leo núi, sau đó không cẩn thận bị ngã, con không còn nữa.” 

La An An khóc như đứt từng khúc ruột. 

Tuy trước đó cô ấy có nói cái gì mà nếu mang thai sẽ bỏ đứa bé. 

Nhưng đột nhiên đứa bé cứ thế mà ra đi. 

Cô ấy cũng bị đả kích rất lớn. 

Trước đó Đường Ngọc nhiều lần làm mà không sử dụng biện pháp an toàn, tuy cô ấy có kịp thời uống thuốc tránh thai, nhưng sau khi bị Đường Ngọc phát hiện thì đã bỏ rồi. 

Anh ta còn đè cô ấy làm nhiều lần. 

Cô ấy nhớ mình đã uống thuốc tránh thai, nên chắc sẽ không mang thai. 

Ai có thể ngờ tới, cô ấy lại mang thai rồi. 

Hơn nữa hiện tại đã không còn. 

La An An cảm thấy thứ mất đi không phải đứa con, mà là thịt trong tim cô ấy, đau đớn khiến cô ấy vô cùng khó chịu. 

Nguyễn Tri Hạ chưa từng mang thai, nhưng thấy An An khóc đau lòng như vậy, chắc là thật sự rất khó chịu. 

Mặc dù An An hận Đường Ngọc, nhưng dù sao đó cũng là máu mủ của cô ấy. 

Bởi vì bản thân không biết mà cứ thể mất đi đứa bé, An An  rất khó chịu. 

"An An, cậu chỉ vô ý thôi, không nên trách bản thân mình.” 

An An mới chỉ hơn hai mươi, cô ấy đâu biết mình có mang thai hay không đâu. 

Việc này có trách thì phải trách Đường Ngọc! 

Nếu anh ta không muốn làm lớn bụng An An thì đứa bé cũng sẽ không vô duyên vô cớ mất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK