Lúc đó, ông ta thật sự yêu thương Tư Mộ Hàn.
Nhưng sau này, giữa người yêu và gia đình, ông ta đã chọn người yêu.
Đến bây giờ, ông ta vẫn còn cảm thấy hổ thẹn với Tư Mộ Hàn.
Hiện tại biết được tin anh đã mất, trái tim của ông ta lại phủ lên một lớp tự trách nặng nề.
Ông ta đã nợ người con trai cả này của mình quá nhiều.
Kể từ khi anh sinh ra cho đến nay, ông ta đã không làm được điều mà một người ba nên làm.
Lúc anh chỉ mới vài tuổi, ông ta đã bỏ nhà ra đi, để anh lớn lên trong một gia đình không có tình thương của ba.
Sau khi mẹ anh qua đời, ông ta lại càng không thể ở bên, ông ta thật sự không phải là người ba tốt.
Bất kể là Mộ Hàn hay Gia Lạc, hình như ông ta đều là người ba không làm tròn bổn phận.
Má Lâm thấp thoáng nhìn thấy một bóng người đang đứng ngoài cánh cổng sắt, nên vô thức nhìn qua đó.
Lúc bà ấy nhìn thấy là Tư Tấn Trạch thì vành mắt không khỏi đỏ lên.
Bà ấy không lên tiếng chào hỏi Tư Tấn Trạch.
Mà chỉ liếc nhìn như vậy, rồi buồn bã quay đầu đi.
Cậu chủ đáng thương của bà ấy, sao có thể nói đi là đi chứ?
Đến bây giờ, mả Lâm vẫn không dám tin rằng, cậu chủ nhà mình lại ra đi như vậy.
Tư Tấn Trạch thấy má Lâm làm như không nhìn thấy mình thì đáy mắt cay xè.
Từ nhỏ má Lâm đã là trợ lý cuộc sống của ông ta, mỗi người thừa kế của nhà họ Tư sẽ đào tạo một trợ lý riêng.
Sau đó ông ta cưới Thư Mạn, má Lâm được ba ông ta cử đi chăm sóc cho Thư Mạn, rồi bà ấy đã tự tay nuôi nấng Mộ Hàn.
Bây giờ Mộ Hàn đã không còn nữa, chắc chắn bà ấy mới là người đau buồn nhất.
So với ông ta và Thư Mạn thì má Lấm thân thiết với Mộ Hàn hơn.
Tư Tấn Trạch lắc đầu, hồn bay phách lạc rời khỏi Đế Uyển.
Quan Diêm đứng trước cửa biệt thự, nhìn mẹ mình đau lòng lau nước mắt, nhiều lần muốn nói cho bà ấy biết, cậu chủ vẫn chưa chết, đây chỉ là kế hoạch của cậu chủ mà thôi.
Nhưng anh ta không thể.
Mẹ mình không biết diễn kịch, nếu để bà ấy biết cậu chủ vẫn còn sống, chắc chắn sẽ không khổ sở khóc lóc như vậy, mà người ở trong bóng tối cũng không dễ dàng tin rằng cậu chủ thật sự đã chết.
Vì thế...
Anh ta chỉ có thể để mẹ mình phải chịu uất ức.
Má Lâm cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình, nên ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy Quan Diêm đang nhìn mình bằng đôi mắt đỏ hoe, như thể anh ta cũng vừa mới khóc.
Thế là bà ấy bước tới ôm lấy anh ta, khóc đến mức tan nát cõi lòng.
"Tiểu Diêm, con nói thử xem sao cậu chủ có thể nói đi là đi chứ?"
Má Lâm vẫn không thể chấp nhận sự thật này.
Cậu chủ nhà bà ấy chỉ mới hai mươi bảy tuổi.
Anh vẫn còn trẻ như vậy, sao có thể nói đi là đi chứ?
Quan Diêm nghe thấy tiếng khóc của mẹ mình thì tim bỗng thắt lại.
Anh ta vỗ lưng của má Lâm an ủi: "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, cậu chủ không thích nhìn thấy mẹ khóc đâu."
Má Lâm nghe Quan Diêm nói thế thì vội vàng lau nước mắt, gượng cười nói: "Đúng vậy, cậu chủ ghét nhất là khóc lóc ầm ĩ, nên mẹ không được khóc."
Dứt lời, mẹ Lâm mỉm cười đi qua người Quan Diêm, bước vào biệt thự.
Quan Diêm đứng ở cửa, nhìn bóng lưng gầy yếu của mẹ rồi khẽ thở dài, ngước mắt lên nhìn trời mím môi bất đắc dĩ.
Cậu chủ ơi cậu chủ, người buồn nhất trong vở kịch lần này của cậu là mẹ của tôi đấy.
Cùng lúc đó, trong căn biệt thự u ám tối tăm kia.
Người đàn ông với mái tóc dài tới eo đang đứng trước rèm cửa sổ dày được kéo kín, chỉ để lộ một khe hở.
Đôi mắt lạnh lùng vô tình như mắt rắn không hề có chút tình cảm nhìn ra thế giới bên thông qua khe hở đó.
"Tư Mộ Hàn thật sự đã chết rồi ư?"
Người đàn ông không quá tin tưởng, cất giọng hỏi.