Dường như đã nhớ lại hồi ức không vui nào đó, nên giữa hai hàng lông mày của Lãnh Thiếu Khiêm đã nhuốm một tầng u ám, ảm đạm không thể tan biến.
Anh ấy không thể để con của mình giống như anh ấy, vừa chào đời đã sống trong một gia đình không hạnh phúc, có lẽ anh ấy không yêu Vu Tiểu Manh, nhưng anh ấy sẽ cố gắng để trở thành một người chồng tốt, một người ba tốt.
Vu Tiểu Manh ra sức mím môi, anh ấy nói ra lời này không bằng đừng nói.
Như thể anh ấy cưới cô ấy chỉ để tạm bợ.
Nhưng có một câu nói của anh ấy đã khắc sâu vào trong trái tim của cô ấy.
Điều cô ấy tiếc nuối nhất trong cuộc đời này là không có một gia đình hạnh phúc, không có ba mẹ bầu bạn ở bên cạnh, cô ấy không muốn con của mình cũng giống như thế.
Cô ấy hy vọng con của mình có thể có được những thứ mà mình không có.
Mặc dù thoạt nhìn Lãnh Thiếu Khiêm giống như công tử bột, nhưng trước đây anh ấy đã đối xử tốt với cô ấy rõ như ban ngày.
Hơn nữa, ngộ nhỡ những gì Lãnh Thiếu Khiêm nói là thật, nếu cô ấy chạy trốn thất bại, bị ba của anh ấy bắt về, nói không chừng sau này cô ấy thật sự sẽ không còn gặp lại con của mình nữa.
Dù gì cô ấy cũng từng gặp mặt ba của Lãnh Thiếu Khiêm rồi, ông ta là người rất độc ác...
Thảo nào lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Do đó, không bằng bọn họ hãy kết hôn đi...
Dù gì cô ấy cũng chỉ có một mình.
Cùng lắm thì sau này nếu cô ấy thật sự không thể tiếp tục được nữa, cô ấy sẽ ly hôn với anh ấy, rồi dẫn con của mình cao chạy xa bay.
Cho dù suy nghĩ này rất ngây thơ và phi thực tế, nhưng ai dám nói chắc chuyện tương lai?
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Vu Tiểu Manh cảm thấy dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu, cũng tồi tệ bằng việc bắt cô ấy rời xa con.
Thế là cô ấy ngẩng đầu lên rụt rè hỏi: "Nếu tôi gả cho anh, anh sẽ không bắt tôi rời xa con chứ?"
"Có lẽ là vậy."
Lãnh Thiếu Khiêm buông cô ấy ra, ngồi cạnh cô ấy, lười biếng tựa vào lưng ghế sofa, đờ đẫn nhìn trần nhà, ánh mắt hiện lên tia bất lực.
Anh ấy không hề bảo đảm rằng mình nhất định sẽ không bắt đứa trẻ rời xa cô ấy.
Dù gì bản thân anh ấy cũng không biết chắc rằng, liệu mình có thể giữ lại đứa bé hay không.
Nhưng anh ấy sẽ cố gắng bảo vệ cô ấy và con.
Đây là trách nhiệm mà một người đàn ông nên cố gắng làm.
Vu Tiểu Manh ngồi nghiêng trên sofa, buồn bực nhìn Lãnh Thiếu Khiêm.
“Có lẽ là vậy là thế nào?” Anh ấy không thể bảo đảm cho cô ấy ư? Điều này đã khiến cô ấy hơi hoang mang.
Lãnh Thiếu Khiêm hờ hững liếc nhìn cô ấy.
"Cô tưởng ông cụ dễ đối phó lắm à?"
“Nhưng chẳng phải ông ta là ba của anh à?” Vu Tiểu Manh bĩu môi, hơi buồn bực hỏi ngược lại.
Ba của anh ấy đáng sợ đến thế ư?
Cô ấy biết Lãnh Thiếu Khiêm có mối quan hệ bất hòa với ba của anh ấy.
Nhưng cô ấy cảm thấy, cho dù hai ba con có bất hòa đến đâu cũng không thể nào giống như kẻ thù được.
"Ba ư?"
Ánh mắt của Lãnh Thiếu Khiêm bỗng trở nên lạnh lẽo, sắc mặt u ám.
"Vu Tiểu Manh, nếu cô muốn sinh con một cách yên ổn thì cô hãy ngậm miệng lại cho tôi."
Từ ba này đối với anh ấy.
Là sự ghê tởm.
Thật sự ghê tởm đến thấu xương.
Lãnh Thiếu Khiêm hơi bực bội gãi đầu, rồi lấy hộp thuốc lá bằng sắt ở trong túi ra, bỏ một điếu vào miệng.
Lúc anh ấy định dùng bật lửa châm thuốc thì nhìn thấy Vu Tiểu Manh đang cau mày nhìn anh ấy, nên khẽ ngừng lại động tác bật lửa.
Trong đầu anh ấy chợt lóe lên một câu nói.
Không hút thuốc trước mặt phụ nữ mang thai và trẻ em.
Phụ nữ mang thai...
Anh ấy như nhìn thấy ma, nhất thời ném bật lửa xuống bàn trà, rồi phun điếu thuốc ra bẻ làm đôi bỏ vào gạt tàn.
Vu Tiểu Manh bị mắng một trận, rồi lại bị hành động đột ngột của anh ấy dọa sợ đến mức thẫn thờ.
Cô ấy trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, gương mặt trẻ con tinh xảo đó mang theo nét ngây ngô đáng yêu không thể diễn tả bằng lời.
"Cô nhìn cái gì mà nhìn?"
Thấy Vu Tiểu Manh vẫn ngơ ngác nhìn mình, Lãnh Thiếu Khiêm càng cáu kỉnh hơn, nên đứng dậy mắng một câu.
"Phụ nữ thật phiền phức."
Nói xong câu này, anh ấy rời khỏi phòng khách ngay.
Để lại một mình Vu Tiểu Manh mơ màng ngồi ở đó, thầm nghĩ, mình đâu có chọc ghẹo anh ấy?
Tại sao đang yên đang lành, anh ấy lại nổi nóng với mình?
...
Lúc Nguyễn Tri Hạ thức dậy, phát hiện mình đã ngủ suốt buổi chiều.
Hơn nữa dáng vẻ như ngủ không đủ giấc.
Cô ngáp một cái, vươn tay chạm vào chiếc giường đã sớm lạnh băng ở bên cạnh, khẽ bĩu môi, cô nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đi đâu rồi?
Cô thầm nghĩ rồi bước xuống giường, mang dép vào.
Sau khi đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, cô liền vươn người ra khỏi phòng ngủ.
Cô vừa mới ra khỏi phòng ngủ, đập vào mắt là người đàn ông đang tập trung làm việc, mười ngón tay thon dài đang gõ lộp cộp vào chiếc laptop đang đặt trên chân ở trong phòng khách.
Một tia nắng xuyên qua cửa sổ, đúng lúc chiếu lên người anh, khiến cả người anh như chìm trong ánh sáng vàng, ánh nắng ấm áp khiến gương mặt bình thường trông khá lạnh lẽo của anh trở nên giản dị gần gũi hơn rất nhiều.
Như thể đã tan chảy đi một tảng băng, biến thành mặt trời gay gắt, khiến người khác vô thức muốn đến gần.
Nguyễn Tri Hạ tươi cười, khóe miệng khẽ cong lên, rón rén đi qua đó.
Hình như người đàn ông đang rất tập trung vào công việc, hoàn toàn không chú ý đến cô đang tới gần mình.
Nguyễn Tri Hạ đang đứng sau lưng Tư Mộ Hàn, nhìn Tư Mộ Hàn tập trung làm việc, chẳng hề hay biết cô đang ở sau lưng anh, ánh mắt cô lóe lên tia xảo quyệt.
Cô tinh nghịch vươn tay ra, vòng tới trước mặt Tư Mộ Hàn từ phía sau, bịt mắt anh lại.
Cô ghé vào tai anh, mềm mại nói: "Anh đoán thử xem em là ai."
Cơ thể mềm mại của người phụ nữ đang nằm nhoài lên lưng anh, rồi liên tục lên xuống theo nhịp thở của cô, khỏi phải nói trêu ghẹo đến nhường nào.
Bên tai càng bị đôi môi mềm mại như vô ý cố ý của cô lướt qua...
Tư Mộ Hàn nhếch miệng cười, đóng laptop trên đùi lại, đặt sang một bên, rồi vươn tay nắm lấy cổ tay của Nguyễn Tri Hạ, thuận thế kéo cô từ phía sau vào trong lòng.
Nguyễn Tri Hạ không ngờ Tư Mộ Hàn lại đột ngột kéo mình như vậy, nên nhất thời không kịp đề phòng, bị kéo vào lồng ngực của người đàn ông...
"Cô nhóc nghịch ngợm."
Tư Mộ Hàn đặt một ngón tay lên đôi môi đỏ mọng của Nguyễn Tri Hạ một cách mờ ám, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng dịu dàng quyến rũ.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, trong giọng nói bất mãn mang theo chút nũng nịu hờn dỗi.
"Tại sao anh lại không đoán người ta là ai? Anh không sợ là người khác ư?"
Tư Mộ Hàn khẽ cười đáp: "Nếu ngay cả em mà anh cũng nhận không ra thì anh đâu xứng để yêu em nữa."
Nguyễn Tri Hạ kiêu ngạo khịt mũi: "Anh nói dễ nghe như vậy, liệu có phải là lời thật lòng hay không?"
Mặc dù ngoài miệng cô nói như thế, nhưng suy cho cùng trái tim của cô vẫn rất ngọt ngào.
Tư Mộ Hàn cúi đầu hôn lên mắt cô.
Anh cố ý ghé vào tai cô... nói:
"Tất nhiên là thật rồi, anh đã ở bên em... nhiều lần như vậy, nếu ngay cả mùi hương cơ thể em mà anh cũng không phân biệt được, chẳng phải anh đang sống một cách lãng phí à?"
"Huống hồ, ngoài em ra, còn ai có thể xuất hiện trong nhà của chúng ta."
Nguyễn Tri Hạ bị lời nói đột ngột của anh chọc cho xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng, cô vươn tay chọc vào quai hàm cứng rắn của anh, nũng nịu quở trách.
"Đáng ghét, anh đang nói gì đấy?"
Tư Mộ Hàn mỉm cười, điều chỉnh vị trí giúp cô, để cô tựa lưng vào ngực của mình, rồi gác cằm lên bả vai cô.
"Em đã đói chưa?"
Nguyễn Tri Hạ lười biếng tựa vào ngực anh, gật đầu đáp: "Cũng có đôi chút."
Tư Mộ Hàn nói: "Bây giờ đầu bếp không có ở đây, anh sẽ xuống bếp nấu một bát mì cho em ăn nhé?"
Nguyễn Tri Hạ ra sức gật đầu: "Được, được, em muốn xem nấu mì."