Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ vừa lên xe.
Mặc Thâm và Mộc Quý Bạch cũng không hẹn mà cùng đi theo họ lên xe.
Quan Diêm đi theo phía sau nhìn hành động của hai người, ngay tức khắc, trong ánh mắt anh ta toát lên vẻ uy hiếp!
Ai nói cho anh ta nghe được không, tình huống này rốt cuộc là thế quái nào vậy?
Chuyện Mặc Thâm theo lên xe, anh ta còn có thể hiểu, vì dù sao ngay từ đầu Mặc Thâm đã đi theo bọn họ tới.
Nhưng còn Mộc Quý Bạch?
Chẳng phải anh ta có xe riêng sao?
Tất cả đều xúm vào làm cái bóng đèn giữa cậu chủ và mợ chủ nhà anh ta, như vậy mà được sao?
Sau khi Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ lên xe, anh nóng lòng không chờ nổi liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hành động của Tư Mộ Hàn có chút gấp gáp.
Những tưởng tượng đến việc hai người xa cách đã lâu, cô lại không kìm được, không muốn đẩy anh ra.
Cô duỗi tay ôm lấy anh, thời điểm định đáp lại nụ hôn của anh thì đột nhiên đối mặt với cặp mắt tràn ngập tà khí của Mặc Thâm, khiến cô sợ đến mức suýt nữa kêu lên.
Mặc Thâm đáng đánh huốt một tiếng sáo, miệng nói: “Ồ, đây là muốn. ?”
Nguyễn Tri Hạ: "..”
Tư Mộ Hàn: “...”
Mộc Quý Bạch: "..”
Nguyễn Tri Hạ nhìn dáng vẻ đáng đánh kia của Mặc Thâm, cô thật sự muốn xông tới tát cho anh ta một cái.
Người đàn ông không biết xấu hổ này, rốt cuộc anh ta ăn cái gì để lớn vậy.
Còn nữa, anh ta và Tư Mộ Hàn, từ khi nào mà đi đến bước đường phải ngồi chung một chiếc xe thế này?
Mặc Thâm không thèm để ý gì đến hai người, nhưng ẩn sâu nơi đáy mắt ấy lại ẩn chứa tia sáng sắc bén: “... Mấy kiểu vận động kích thích như vậy, người không sống được bao lâu tốt nhất đừng có làm. Lỡ như... Vừa vào đã cúp thì xấu hổ lắm”
Lại là một câu chọc khoét nổi bật từ miệng anh ta.
Nguyễn Tri Hạ: ...
Cô có thể đánh người không?
Mặc Thâm vừa dứt lời, mặt Tư Mộ Hàn cũng biến đen như mực, anh lạnh lùng nói một câu: “Cút!”
Nhưng Mặc Thâm không những không cút, mà ngược lại anh ta còn không biết xấu hổ ngồi xuống ghế, sau đó nhìn về phía Mộc Quý Bạch đang tiến tới phía sau, nói: “Nghe thấy không, anh ta nói anh cút kìa.”
Tư Mộ Hàn: “...”
Nguyễn Tri Hạ và Mộc Quý Bạch không hẹn cùng nhìn về phía tên thối tha Mặc Thâm không biết xấu hổ kia.
Mặc Thâm không đau không ngứa cong cong môi, hai chân bắt chéo nhau, trực tiếp nhắm mắt lại, không có bất cứ dấu hiệu nào là anh ta muốn xuống xe.
Nguyễn Tri Hạ nhìn, cô thật lòng cảm thấy người đàn ông này da mặt quá dày...
Về phía Mộc Quý Bạch, anh ta nhìn Mặc Thâm bằng vẻ mặt như hiểu ý, đáy mắt hiện lên tia sáng mờ mịt.
Cuối cùng.
Bên trong chiếc xe khá là rộng lớn, ba người đàn ông ngồi vây quanh một người phụ nữ là Nguyễn Tri Hạ, hình ảnh này không hiểu sao trông lại có chút quỷ dị.
Quan Diêm ngồi ở ghế lái phụ, anh ta nhìn qua gương chiếu hậu quan sát nhất cử nhất động của những người ngồi phía sau, nhìn cậu chủ nhà mình ôm mợ chủ, còn hai người kia, một người nhắm mắt nghỉ ngơi, một người vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, mà cũng không biết anh ta đang nhìn cái gì.
Hình ảnh này, Quan Diêm cảm thấy không hiểu sao lại có chút...
Hài hòa.
Quay về khách sạn nghỉ ngơi, cuối cùng cũng không còn kẻ dư thừa nữa.
Tới căn phòng năm sao dành cho tổng thống.
Nguyễn Tri Hạ dùng thẻ mở cửa, khi cô vừa định bước vào trong thì đột nhiên, cơ thể bị một người đàn ông nhẹ nhàng đẩy, ngay sau đó, người cô bị anh đè ép lên vách tường bên cạnh cửa.
Tiếp đó, một bóng đen ập đến.
“..” Nguyễn Tri Hạ rũ mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng nôn nóng trước mặt, trong lòng bất lực thở dài một hơi.
Cô duỗi tay, nhẹ nhàng vòng ra phía sau lưng người đàn ông ôm.
Vừa hôn xong.
Nguyễn Tri Hạ có cảm giác bản thân cô dường như vừa tìm được đường sống từ cõi chết.
Cô thở hổn hển, tay chống vào cơ ngực đã không còn rắn chắc cường tráng như ngày xưa của người đàn ông, bỗng chốc, hốc mắt cô nóng lên, một tay cô ôm cổ người đàn ông, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về cơ thể anh, hỏi với nét mặt đau lòng vô cùng.