Quan trọng hơn, dường như cô luôn có cảm giác kỳ lạ với ông ta.
Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của ông ta, cô luôn có cảm giác như đang soi gương, thật sự
quá giống.
Máy bay chuẩn bị cất cánh.
Tuy nhiên, ngay khi cửa cabin chuẩn bị đóng lại, một bóng người vụt vào từ cánh cửa cabin đang chuẩn bị đóng lại với vẻ vô cùng lo lắng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn kỹ hơn và phát hiện ra đó lại là Mục Cảnh Y.
Cô ấy đang đứng ở cửa cabin với chiếc cặp sách nhỏ trên lưng, cúi người xuống, thở hổn hển.
Khi Mục Cảnh Y bước vào, nét mặt của Mục Thạc trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Nó ảm đạm và u ám, tạo cho người ta cảm giác một cơn bão sắp ập đến.
"Mục Cảnh Y, ai cho con lên?"
Mục Thạc lạnh lùng nhìn Mục Cảnh Y, nhíu mày thật chặt, lộ rõ ông ta đang tức giận.
Mục Cảnh Y vỗ ngực, nâng cằm nói: "Đương nhiên tự con muốn lên!"
Nói xong, cô ấy nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng chạy đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ và ngồi xuống.
Mục Cảnh Y kéo cổ tay cô, gọi đến là quen thuộc: "Chị Hạ!"
Nguyễn Tri Hạ rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Mục Cảnh Y, không khỏi nở nụ cười: "YY, đã lâu không gặp."
Mục Cảnh Y gật đầu nói theo: "Đúng đó! Chị Hạ, chị không biết đâu. Khi biết tin chị bị tai nạn, em phát hoảng chết đi được."
Mục Cảnh Y xoa xoa cánh tay Nguyễn Tri Hạ với nỗi sợ hãi kéo dài, như thể muốn nói lên sự quan tâm của cô ấy dành cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mục Cảnh Y cọ vào người cô như một con mèo con, không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, cô đáp: "Chị không sao, cảm ơn em đã quan tâm."
Mục Cảnh Y cười toe toét và định nói gì đó thì Mục Thạc đã bế thân hình nhỏ bé của cô ấy lên cabin phía trước.
Sau đó...
Trong lúc mơ mơ màng màng, Nguyễn Tri Hạ dường như nghe thấy bên tại có người nói gì đó: "Đến rồi."
Cô vô thức giật mí mắt, có chút lim dim mở mắt ra.
Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ đang chống cằm, lười biếng mở mắt, lặp lại: "Chúng ta đến nước M rồi."
Câu nói đến nước M đã hoàn toàn thức tỉnh Nguyễn Tri Hạ.
Đôi mắt cô trở nên tỉnh táo hơn.
Cô vội vàng xuống máy bay.
Máy bay đang đầu tại sân bay thành phố T của nước M.
Trên những đường ray khác, có những chiếc máy bay nối tiếp nhau hạ cánh.
Đứng ở cửa cabin, Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được nhiệt độ cao từ nước M, ngay lập tức cảm thấy mình sắp bị rám nắng thành hot dog rồi.
Thực sự quá nóng mà.
Khi họ ra khỏi sân bay, một chiếc xe thương gia xa hoa đã chào đón họ ở cổng sân bay.
Hai tên vệ sĩ cao lớn cung kính cúi đầu chào Mục Thạc, lễ phép nói: "Đảo chủ Mục, ngài tổng thống bảo chúng tôi tới đón ngài."
Mục Thạc nhẹ gật đầu, rồi ông ta dẫn Mục Cảnh Y vào xe.
Nguyễn Tri Hạ sững sờ, không cảm nhận được đông, tây, bắc, nam.
Thấy vậy, Mặc Thâm trực tiếp kéo cố lên xe.
Bạch Tuyền liếc ngang nhìn Mặc Thâm đang kéo cổ tay Nguyễn Tri Hạ, trong mắt cô ấy hiện lên một tia u ám khó nhận ra.
Cô ấy nheo mắt và lên xe.
Sau khi mọi người yên vị, chiếc xe đột ngột phóng đi.
Trong xe, Nguyễn Tri Hạ tỉnh táo lại, nghiêng mặt nhìn về phía Mặc Thâm, hỏi: "Đang đi
Ỗđâu?"
"Yên tâm đi, sẽ không lừa bán em đâu."
Mặc Thảm trả lời như không.
Anh ta ngồi bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, khuôn mặt nhìn nghiêng tà mị mang vẻ đẹp mơ hồ, con ngươi sâu thẳm nhìn cô trìu mến, có sức quyến rũ khó tả.
Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ mặt yêu nghiệt của Mặc Thâm, nhịp tim của cô tăng nhanh, ánh mắt dao động, chưa bắt đầu thì trên mặt đã hiện lên một tia khó chịu.
Thật là tội lỗi.
Cô suýt chút nữa bị người đàn ông này mê hoặc rồi.
Sau khi nhìn nhiều hơn, cô nhận ra rằng anh ta hoàn toàn khác với Tư Mộ Hàn.
Đa phần khí chất của Tư Mộ Hàn đều là lãnh đạm, lạnh lùng, giống như một đóa hoa thanh cao lạnh lẽo, nhìn từ xa cũng không thể khinh thường.
hành vi cũng ngả ngớn, mang cảm giác lãng tử tình trường.
Một động thải ngẫu nhiên dường như đều là tán tỉnh trái tim xuân thì của cô gái, vô cùng phù phiếm.
Hơn nữa anh ta có vẻ rất thích cười, nhưng nụ cười của anh ta lại lộ ra vẻ lạnh lùng đến rợn người.
Dường như có vô số vết dao ẩn trong nụ cười thản nhiên ấy, hơi chút sơ suất sẽ vỡ nát thành nghìn mảnh.
Rõ ràng họ là hai anh em, nhưng lại là hai thái cực.
Một người trông giống như một vị thần cao không thể với, không thể động vào, người kia thì trông giống như một con quỷ làm mọi điều ác trong địa ngục.
Cách biệt một trời một vực.
Xe nhanh chóng dừng lại ở cổng bệnh viện lớn uy quyền nhất nước M.
Nguyễn Tri Hạ tôn kính cảm ơn Mục Thạc.
Cô mở cửa bước xuống xe.