Cô thiếu cảm giác không an toàn đến vậy sao, ngay cả khi ngủ cũng trong tư thế phòng bị như vậy.
Anh đưa tay sờ sờ mặt của cô, tiện thể vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán qua tại cho cô.
Thực sự anh không muốn đánh thức người phụ nữ, nhưng mùi rượu trên người có quá nồng.
Cũng không biết cô đã uống bao nhiêu rồi?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tư Mộ Hàn lại trở nên lạnh lùng hơn.
Người phụ nữ này có biết đêm khuya ra ngoài uống rượu nguy hiểm như thế nào không?
Nếu không phải anh sắp xếp cho một vệ sĩ ẩn mình trong bóng tối để bảo vệ cô, liệu có phải cô lại...
Tư Mộ Hàn nhíu mày, gọi cô: “Hạ Hạ, dậy đi tắm đã.”
Nguyễn Tri Hạ đang ngủ rất say, bị Tư Mộ Hàn làm cho tức tối, cô không mở mắt ra mà chỉ nói: “Đừng có kéo, tôi buồn ngủ quá”.
Mấy ngày nay cô bận rộn với các cuộc thi, hơn nữa giờ học nhiều nên cô chưa hề có một đêm ngon giấc.
Thật vất vả mới rảnh để ngủ, lại bị An An lôi đi uống rượu.
Sau khi uống một xíu rượu, người càng mệt mỏi hơn.
Giờ cô chỉ muốn ngủ thật ngon.
Không muốn làm gì cả.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên giường như một tên vô lại thì lắc đầu bất lực.
Anh quay xe lăn vào phòng tắm, vài phút sau, anh đi ra rồi lại ôm người phụ nữ vào phòng tắm.
Khoảng vài phút sau.
Tiếng hét kinh thiên động địa của Nguyễn Tri Hạ phát ra từ phòng tắm: “Á, Tư Mộ Hàn, đồ lưu manh!”
Nguyễn Tri Hạ trần truồng nằm trong bồn tắm, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn kia thì rú lên như phát điên.
Người đàn ông này...
Thật quá vô liêm sỉ!
Đã nói cô buồn ngủ mà còn ném cô xuống nước!
Còn không biết xấu hổ mà nhìn cô trần truồng như thế.
Ôi...
Tại sao cô lại lấy một tay chơi lão làng như vậy, hở chút là hôn hít, sờ mó người cô, giờ còn nhìn cô trần truồng nữa chứ.
“Trên người cô có chỗ nào mà tôi chưa nhìn thấy chứ?”
Tư Mộ Hàn nhìn người phụ nữ mặt đỏ tía tai mà buồn cười, lại cảm thấy thật đáng yêu.
Giữa họ, ngoại trừ bước cuối cùng thì cái gì mà chưa từng làm chứ?
Sao cô vẫn còn thẹn thùng như thế nhỉ?
Nhưng khi nhìn vóc dáng của anh, lần nào cô cũng thẹn thùng.
Thật là một người kỳ lạ.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng trùm khăn lên người, tức giận nhìn người đàn ông: “Anh mau ra ngoài đi!”
Thấy thì thấy nhưng cô vẫn còn ngại ngùng.
Hơn nữa lúc cô bị hôn thì đầu óc không tỉnh táo nên đầu quan tâm đến việc có trần truồng hay không chứ.
Nhưng bây giờ cô rất tỉnh táo, cực kỳ tỉnh táo.
Thực sự rất xấu hổ.
Người đàn ông này lại chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào.
Vẫn nghiêm nghị nhìn cô, thật không biết có phải đã dày dạn kinh nghiệm hay không mà sắc mặt cũng không thay đổi.
Tư Mộ Hàn khẽ cười, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô thì anh bèn buông tha mà quay xe lăn đi ra ngoài.
Thấy cuối cùng trong phòng tắm không còn bóng dáng của người đàn ông nữa nên Nguyễn Tri Hạ thở phào và dựa vào thành bồn tắm.
Phải công nhận ngâm mình trong làn nước ấm rất dễ chịu.
Nhưng khi nghĩ đến việc Tư Mộ Hàn tự tay giúp cô cởi quần áo, thì không còn gì nữa...
Cô đã bị sét đánh cháy hết nội tạng bên trong rồi.
Chẳng lẽ người đàn ông đó không biết cái gì gọi là bất lịch sự ư?
Cứ như vậy, lợi dụng cô đang ngủ mà nhìn hết toàn bộ thân thể cô, thật không quân tử chút nào.
Nhưng.
Hình như anh rất quân tử...
Tất cả quần áo đã được cởi ra, nhưng lại không làm gì cả, điều này thật lạ.
Nguyễn Tri Hạ thấy mình không đứng đắn thì lắc đầu nằm xuống, cả thân thể đều ngâm trong nước, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.