"Chỉ dựa vào việc đó là Thành nhi của tôi có thể làm được chuyện kia, còn cậu thì không!"
Tư Tấn Trung nhìn vào giữa hai chân Tư Mộ Hàn, khinh thường nói: "Một kẻ tàn phế như cậu, cho dù lấy vợ cũng chỉ là đồ trang trí. Cuối cùng, nhà họ Tự không phải vẫn dựa vào Thành nhi của tôi để nối dõi tông đường hay sao!"
Nghe lời nói của Tư Tấn Trung, Nguyễn Tri Hạ suýt chút nữa bật cười.
Tư Mộ Hàn không được ư?
Ông ta đang nói cái vớ vẩn gì vậy?
Người giày vò cô đến nỗi suýt chút nữa làm gãy tay cô mà lại không được?
Đừng đùa chứ, e rằng máy bay chiến đấu cũng chẳng dũng mãnh như anh đâu.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn lạnh lùng, đôi con ngươi hẹp híp lại ra chiều hung ác nham hiểm, nhưng còn chưa chờ anh nói gì.
"Tôi lại không biết từ lúc nào mà nhà họ Tư cần một đứa con hoang để nối dõi tông đường!"
Một giọng nói giận dữ phát ra từ đám đông.
Một ông già tóc hoa râm trong đám đông với vẻ mặt giận dữ, được hai tên quản gia vây quanh mà bước tới.
Ông cụ Tư nghe xong toàn bộ những lời Tư Tấn Trung vừa nói với Tư Mộ Hàn rồi mới đi vào. Ông tức giận đến mức lấy cây ba-toong đánh mạnh vào lưng Tư Tấn Trung: "Anh nói xem lời anh nói giống cái gì hả! Anh là chú hai của nó, anh nói xem anh đang làm cái gì, nói cái gì? Đây là những lời mà một chú hai nên nói với cháu trai của mình sao?"
Đây là con trai của ông?
Thật là thiếu giáo dục và vô liêm sỉ.
Mặt mũi của ông đã bị ông ta làm cho mất hết rồi.
"Ba."
Tư Tấn Trung lấy tay đỡ cây ba-toong của ông cụ Tư, sắc mặt hơi thay đổi, trong mắt nhiều thêm vài phần sợ hãi.
Nhưng ông ta không vì vậy mà thu liễm lại: "Con nói cái gì ư?"
Tư Tấn Trung không kiêng dè một chút nào, lặp lại những gì mình vừa nói một lần nữa trước mặt ông cụ Tư.
"Những lời con nói đều là thật. Nó là một đứa tàn phế, cho dù ba cho nó cưới dâu thì nó cũng chẳng sinh con được. Vậy chi bằng tặng cho Thành nhi, nói không chừng sang năm là ba có thể ôm được chắt trai rồi."
“Anh có gan thì nói lại một lần cho tôi nghe xem!” Ông cụ Tự tức giận đến mức toàn thân phát run.
Ông nâng cao cây ba-toong trong tay định hạ xuống.
Sao ông lại sinh ra một đứa con trai không biết xấu hổ như vậy chứ?
"Nói mấy lần cũng giống thế thôi, cũng không thay đổi được sự thật rằng cháu đích tôn mà ba tự hào không làm được chuyện đó."
Tư Tấn Trung dường như đã không hài lòng từ lâu. Ông ta chắn gậy ba-toong của ông cụ Tư, không chút kiêng dè, càng nói càng càn rỡ.
"Anh anh anh..."
Thấy ông ta không những tránh được đòn đánh của mình mà còn nói chuyện với mình một cách càn rỡ như vậy, nhất thời ông tức giận đến nỗi tức ngực, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
"Quản gia! Đỡ ông nội vào trong phòng đi."
Thấy ông cụ Tư phát bệnh, Tư Mộ Hàn nhanh chóng lệnh cho quản gia ở bên cạnh đưa ông cụ vào trong phòng nghỉ ngơi.
Hai người quản gia lập tức đỡ ông cụ Tư vào trong phòng.
"Chú hai, hôm nay tôi chỉ mới phế đi một tay của anh ta. Nếu như anh ta vẫn không có mắt, ảo tưởng thèm muốn người phụ nữ của tôi, thì lần sau thứ chú nhìn thấy sẽ là thi thể của anh ta!"
Tư Mộ Hàn nói xong, ôm Nguyễn Tri Hạ, một tay xoay xe lăn, đi theo phía sau ông cụ, cùng nhau vào nhà.
"Ba... Ba..., con... đau quá... A, con... không phải... sắp... sắp chết... chứ?"
Tư Mộ Thành nằm trong vòng tay Tư Tấn Trung, hai tay đau đến chết lặng.
"Con trai, con chịu đựng chút. Ba sẽ đưa con đến bệnh viện ngay lập tức, con sẽ không có việc gì đâu."
Nghe thấy giọng nói của con trai yêu dấu nhà mình, Tư Tấn Trung nhất thời không có thời gian tính sổ với Tư Mộ Hàn, sợ đến mức bế Tư Mộ Thành chạy ra cổng.
Tư Mộ Thành được Tư Tấn Trung bể, hai cánh tay vô lực rủ xuống, như thể không thể nhấc nó lên được nữa.