Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh dựa vào cái gì mà hỏi tôi?"

Lãnh Thiếu Khiêm vươn tay vuốt kiểu tóc cực kỳ thời thượng của mình, cười khẩy một tiếng, rồi đột ngột đứng dậy.

Anh ấy từ từ áp sát Vu Tiểu Manh, Vu Tiểu Manh thấy Lãnh Thiếu Khiêm tiến về phía mình thì vô thức lùi về sau một bước.

Nhưng sau lưng là sofa, cô ấy vừa mới lùi lại đã ngã thẳng xuống ghế sofa.

Thấy Lãnh Thiếu Khiêm đến gần mình, cô ấy rất không có cốt khí mà sợ sệt, cảnh giác nhìn anh ấy, giọng nói hơi run rẩy: "Anh... anh muốn làm gì?"

Lãnh Thiếu Khiêm cúi người, hai tay chống lên lưng sofa, nhốt cô ấy vào trong vòng tay của mình, rồi nhếch miệng cười khẩy: "Cô hỏi tôi dựa vào cái gì à?"

Vu Tiểu Manh chớp mắt, vẻ mặt mơ màng.

"Dựa vào việc đứa con trong bụng cô là của tôi."

Vu Tiểu Manh...

Lãnh Thiếu Khiêm duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng nâng cằm Vu Tiểu Manh lên, đôi mắt đào hoa quyến rũ đó mang theo tia cảnh cáo uy hiếp nhìn thẳng vào cô ấy.

"Vu Tiểu Manh, nếu cô thật sự muốn đứa bé này chào đời một cách bình yên, vậy thì cô hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi, đừng suy nghĩ mấy chuyện viển vông

nữa cho tôi."

Vu Tiểu Manh sợ đến mức cả người run rẩy trước ánh mắt cảnh cáo uy hiếp của Lãnh Thiếu Khiêm.

Cô ấy hơi thiếu tự tin phản bác: "Dựa vào cái gì mà anh là người quyết định?"

Cô ấy tủi thân bĩu môi, như thể đã chịu oan ức rất lớn.

Lãnh Thiếu Khiêm nhìn thấy vẻ mặt như đã chịu oan ức rất lớn của Vu Tiểu Manh thì đôi mắt khẽ lóe lên, dường như đã bị cô ấy đánh bại.

Anh ấy dùng chân đẩy đầu gối cô ấy ra, rồi cả người chen vào ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Anh ấy vươn tay giữ lấy ót của cô ấy, rồi áp mặt của cô ấy xuống bụng của mình.

Anh vuốt ve gáy của cô, giọng nói mang theo tia bất đắc dĩ mà Vu Tiểu Manh nghe không hiểu.

"Vu Tiểu Manh, ông cụ rất coi trọng đứa bé trong bụng của cô, nếu cô muốn sau này có thể gặp mặt thằng bé thì cô chỉ có một cách duy nhất, đó chính là nhân lúc ông cụ vẫn chưa can thiệp, cô hãy đi đăng ký kết hôn với tôi."

Vu Tiểu Manh bị cưỡng ép áp mặt vào phần bụng rắn chắc của Lãnh Thiếu Khiêm, cách một lớp áo, cô ấy vẫn có thể cảm nhận được cơ bụng rắn chắc khiến người khác chảy máu mũi của anh ấy ở bên dưới lớp áo...

Vu Tiểu Manh ra sức nuốt nước miếng, trong đầu tự động hiện ra hình ảnh xấu hổ, khi cô ấy bị đè ở dưới thân vào đêm hôm đó...

Những hình ảnh mười tám cộng đó lấp đầy tâm trí của cô ấy, sau đó cô ấy không thể nhịn được...

Cách một lớp áo, cô ấy đã vươn tay sờ cơ bụng của người đàn ông...

Cả người Lãnh Thiếu Khiêm nhất thời cứng đờ, anh ấy cúi đầu nhìn Vu Tiểu Manh ở trong lòng, đáy mắt hơi cuồn cuộn sóng ngầm.

Hầu kết của anh ấy lăn lên lăn xuống, giọng nói hơi khàn khàn: "Vu Tiểu Manh, cô đang sờ gì vậy?"

Vu Tiểu Manh đã bị cơ bụng hoàn hảo kia làm cho hớp hồn, đối mặt với lời câu hỏi của Lãnh Thiếu Khiêm, cô ấy chỉ thẫn thờ đáp: "Tôi đang sờ cơ bụng."

Lúc nói, cô ấy còn ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiếu Khiêm một cách ngốc nghếch, nhưng chỉ một giây sau.

Cô ấy bỗng chết lặng.

Cô ấy cụp mắt nhìn tay của mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt như đang bị táo bón của Lãnh Thiếu Khiêm, mặt cô ấy nhất thời đỏ bừng.

Cô ấy vội vàng thu hồi bàn tay không yên phận của mình.

Gò má của cô ấy nhanh chóng bao trùm sự quẫn bách, lúng túng nói: "Cái đó... Chuyện này... Liệu tôi nói tôi đã lỡ tay, anh có tin không?"

Lãnh Thiếu Khiêm cười lạnh lùng, vẻ mặt kiêu ngạo như thể "Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô à".

Vu Tiểu Manh lúng túng lè lưỡi, rồi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, anh ấy vừa mới nói gì với mình nhỉ?

Hình như anh ấy đã nói ông cụ, cũng chính là ba của anh ấy rất coi trọng con của mình, nếu sau này mình muốn gặp mặt con thì phải kết hôn với anh ấy hay gì đấy...

Đúng là hiếp người quá đáng.

Vu Tiểu Manh hơi không phục nói: "Tại sao tôi nhất định phải đăng ký kết hôn với anh mới được gặp con chứ?"

"Bởi vì đứa bé là con của tôi, cô đừng hòng chia rẽ chúng tôi."

Nói đến đây, Vu Tiểu Manh chợt nhận thua nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, mang theo hàm ý thương lượng nói:

"Lãnh Thiếu Khiêm, tôi biết anh không thích tôi, bây giờ tôi có thể rời khỏi thành phố Hàng Châu, bảo đảm sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa."

Lãnh Thiếu Khiêm nghe thấy lời nói ngây thơ của cô ấy thì không khỏi nhướng mày khinh bỉ nhìn cô ấy, như thể cô ấy chính là một con hề.

"Vu Tiểu Manh, cô quá ngây thơ rồi."

Anh ấy chẳng hề nể nang đả kích cô ấy: "Tốt nhất là cô đừng nên suy nghĩ viển vông rằng cô có thể mang đứa trẻ rời khỏi đây."

"Ông cụ sẽ không cho phép cô mang đứa trẻ rời đi. Tôi e rằng cô còn chưa kịp rời khỏi thành phố Hàng Châu, đã bị ông cụ bắt nhốt một cách bí mật rồi."

"Anh đang uy hiếp tôi đúng không?"

Vu Tiểu Manh giận dữ nhìn chằm chằm Lãnh Thiếu Khiêm, sao cô ấy cứ cảm thấy anh ấy đang cố ý nói ra những lời như vậy để hù dọa cô ấy.

Lãnh Thiếu Khiêm chẳng hề nể nang lườm cô.

"Tôi đang nói sự thật. Nếu cô không tin thì cứ việc tự mình đi thử, nhưng đến lúc đó, đừng trách tôi không nhắc nhở cô."

"Nhà các anh là chúa đất à?"

Thấy Lãnh Thiếu Khiêm nói y như thật, Vu Tiểu Manh thật sự trở nên hơi căng thẳng.

Lãnh Thiếu Khiêm không muốn nói nhảm với cô ấy nữa, anh ấy nói tiếp: "Nếu cô không muốn mình bị coi thành công cụ sinh đẻ, không muốn con mình sau khi sinh ra đã gọi người phụ nữ khác là mẹ, thì hãy quay về lấy sổ hộ khẩu, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, cho dù ông cụ có không thích cô đến đâu đi chăng nữa cũng không thể làm gì được."

Câu nói này của Lãnh Thiếu Khiêm đã khiến Vu Tiểu Manh nhất thời khó tiêu.

Cô sửng sốt một hồi lâu, mới lờ mờ hiểu rõ dụng ý của Lãnh Thiếu Khiêm.

Sở dĩ anh ấy muốn đăng ký kết hôn với cô ấy là vì anh ấy không hy vọng cô ấy và đứa bé phải xa cách nhau.

Dường như anh ấy không vô tình như cô ấy đã nghĩ.

Thật ra anh ấy cũng quan tâm đến đứa bé này đúng không?

Không biết tại sao, tim của cô ấy lại ngọt ngào như vậy?

Cảm giác giống như anh ấy cũng để tâm giống như cô ấy, bằng không tại sao anh ấy lại muốn kết hôn với cô ấy?

Nhưng nếu cô ấy gả cho anh ấy, liệu có thật sự ổn không?

Vu Tiểu Manh hơi do dự.

Dù gì ban đầu cô ấy và Lãnh Thiếu Khiêm chỉ lợi dụng lẫn nhau, cô ấy lợi dụng anh ấy để vả mặt những kẻ muốn xem trò cười của cô ấy, còn anh ấy thì lợi dụng cô ấy để né tránh liên hôn gia tộc.

Bây giờ hai người lại phát triển đến mức đi đăng ký kết hôn, sắp trở thành vợ chồng thực thụ, khiến cô ấy hơi thấp thỏm bất an, luôn cảm thấy mọi thứ quá viển vông, quá kịch bản hóa.

Lãnh Thiếu Khiêm cũng cảm nhận được sự do dự của Vu Tiểu Manh, anh ấy không khỏi mềm giọng nói.

"Vu Tiểu Manh, tôi thà cưới cô còn hơn cưới người khác."

"Mặc dù tôi không yêu cô, nhưng tôi bảo đảm sẽ đối tốt với cô và con. Chắc cô cũng không hy vọng thằng bé vừa được sinh ra đã không có ba hoặc mẹ đúng không?"

"Có lẽ cuộc hôn nhân bất thình lình này quá đột ngột với cô, nhưng đối với tôi thì không."

Anh ấy chưa bao giờ nắm giữ cuộc hôn nhân của mình, nếu không phải vì Vu Tiểu Manh đột ngột mang thai, có lẽ anh ấy sẽ không nghĩ đến việc phản kháng lại ông cụ.

Lần này, anh ấy muốn làm chủ một lần cho bản thân.

Chí ít, anh ấy muốn con của mình có một gia đình đầm ấm hạnh phúc.

Ít nhất, anh ấy hy vọng con của mình được ở bên cạnh ba mẹ...

Đừng giống như anh ấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK