Hiện giờ mặc dù cả nhà họ Tư đều do anh quản lý, nhưng tất cả những chi tiêu trong cuộc sống, anh đều không dùng lấy một đồng nào của nhà họ Tư.
Anh đều dùng tiền do chính anh kiếm được.
Đương nhiên, Đế Uyển là quà ông nội tặng anh lúc trưởng thành.
Cũng là nhà cưới ông nội mua cho anh.
Hai người chọn mua rất nhiều đồ trong siêu thị.
Nguyễn Tri Hạ nhìn tư thế của Tư Mộ Hàn, rất giống như muốn dẫn cô ra ngoài cắm trại dã ngoại.
"Tư Mộ Hàn, chúng ta định đi đâu? Vì sao còn phải ngồi trực thăng?”
Nhìn trực thăng lượn vòng trên đỉnh đầu, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ kích động không thôi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn trực thăng ở khoảng cách gần như vậy.
"Đến một nơi em nhất định sẽ thích.”
Trực thăng đậu xuống, vệ sĩ đi ra.
Tư Mộ Hàn kéo cô lên.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở trên ghế lái phụ, nhìn Tư Mộ Hàn ngồi vào ghế lái.
Cô kinh ngạc: “Tư Mộ Hàn, anh muốn tự mình lái sao?”
Tư Mộ Hàn liếc cô một cái, không nói gì, chỉ chuyên tâm lái trực thăng bay lên cao.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, thắt lại dây an toàn.
Cô đã quên nói cho người đàn ông này biết, cô sợ độ cao rồi.
Lúc trực thăng cất cánh, tim cô bỗng chốc căng thẳng, không dám nhìn ra ngoài lấy một lần.
Tư Mộ Hàn khởi động trực thăng, trong lúc rảnh rỗi đã giơ tay cầm lấy tay trái của cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, trái tim căng thẳng bỗng bình ổn lại như xuất hiện kỳ tích.
Trực thăng bay lên trên không, lược qua mặt hồ, bay về phía nơi xa.
NCC
Nguyễn Tri Hạ không khỏi tò mò nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Trời xanh mây trắng vụt qua trước mắt, phía dưới là hồ Hàng Châu mênh mông vô tận, trên mặt hồ, hiện lên đảo nhỏ muôn hình vạn trạng, giống như Tam Giác Vàng, hòn này nối liền với hòn kia, trông cực kì đồ sộ mỹ lệ.
Cô chưa bao giờ biết, Hàng Châu dưới bầu trời, lại nhỏ bé đến vậy.
Nhỏ đến mức một tay cô có thể nắm hết.
Đại khái bay khoảng một tiếng.
Trực thăng dừng trên một hòn đảo.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên trực thăng nhìn xuống.
Thoáng chốc liền ngây dại.
Trời ạ.
Đây rốt cuộc là nơi nào.
Chỉ thấy phía dưới, trên mặt hồ rộng lớn, là một gò núi phủ kín biển hoa.
Vô cùng độc đáo.
Biển hoa này hoàn toàn khác biệt với trang viên nhà họ Tư.
Hoa này hình như là hoa dại.
Không phải được nuôi trồng.
Hơn nữa màu sắc và chủng loại cũng không đồng nhất.
Mà là đủ các loại.
Các loại hoa đủ mọi màu sắc hòa vào lẫn nhau, bất ngờ là có thật sự cảm thấy không hề khó nhìn.
Ngược lại có mang một loại đẹp cực hạn.
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào.
Chẳng biết Tư Mộ Hàn đã hạ cánh trực thăng từ lúc nào.
Chính anh cũng nhảy xuống khỏi trực thăng rồi.
Anh đứng trên mặt đất, vươn tay với cô: “Xuống đây đi.”
Nguyễn Tri Hạ giơ tay cầm lấy tay anh, bị khẽ kéo một cái, ôm xuống mặt đất.
Nhìn đỉnh múi chỉ thoai thoải như sườn đồi bình thường, trên đảo nhỏ phủ kín các loại hoa dại, Nguyễn Tri Hạ kích động nói không nên lời.
Cô nhìn Tư Mộ Hàn, trong mắt như phủ một lớp sương mù khó nói.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, cực kỳ lung linh.
"Thích nơi này không?”
"Thích. Sao anh biết nơi này có một hòn đảo nhỏ như vậy?”
Tư Mộ Hàn nói: “Đây là đảo nhỏ dưới danh nghĩa của nhà họ Tư, trong lúc vô tình anh phát hiện nơi này quanh năm sinh trưởng đủ loại hoa đủ mọi màu sắc, bèn cách ly hòn đảo nhỏ này, không cho phép bất cứ ai tiến vào.”