La An An nắm chặt sợi dây chuyền chìa khóa, hai mắt đỏ hoe, nhưng không khóc.
La An An hỏi cảnh sát: "Tôi có thể mang cái này đi không?"
Viên cảnh sát sửng sốt rồi gật đầu nói: "Có thể."
La An An mang theo sợi dây chuyền bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy suốt quá trình, nhìn cô ấy nắm chặt sợi dây chuyền như vậy, bèn âm thầm thở dài.
An An đã sớm động lòng với Đường Ngọc rồi.
Nếu không thì cô ấy đã không khổ sở như vậy.
Sau khi rời đồn cảnh sát, bất ngờ Nguyễn Tri Hạ và La An An gặp Tư Mộ Hàn, còn cả Nguyễn Tử Nhu đang đi cùng.
KO
Nguyễn Tri Hạ nhìn Nguyễn Tử Nhu ôm cổ tay Tư Mộ Hàn một cách vô cùng thân thiết, trong lòng cảm thấy nhói đau.
So với những gì cô nhìn thấy trên màn hình, hình ảnh lúc này càng khiến cô đau lòng hơn.
Nhìn Tư Mộ Hàn tùy ý để Nguyễn Tử Nhu ôm mình một cách thân mật như vậy, trái tim của Nguyễn Tri Hạ khó chịu như bị người ta mạnh mẽ cấu xé, đau đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy đau.
Ngay khi Nguyễn Tử Nhu nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, cô ta lập tức càng làm càn ôm Tư Mộ Hàn, vẻ mặt kiêu hãnh không che giấu chút nào sự khiêu khích đối với Nguyễn Tri Hạ.
"Mộ Hàn, chị gái cũng ở đây kìa."
Nguyễn Tử Nhu ôn à ỏn ẻn mà nói.
Nghe thấy lời của Nguyễn Tử Nhu, Tư Mộ Hàn liếc nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ một cái.
Đôi mắt không chút cảm xúc đó dửng dưng rơi vào người Nguyễn Tri Hạ, nhưng chỉ lưu lại một giây rồi lạnh lùng quay đi.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng ô một tiếng, sau đó không có câu tiếp theo.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ánh mắt thờ ơ của người đàn ông nhìn cô, như thể cô là một người xa lạ, chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Cả trái tim lạnh cóng.
Anh thực sự tàn nhẫn mà.
Nói không yêu là không yêu, nói kết hôn với người khác là kết hôn với người khác.
Nhưng đến thời điểm này, cô vẫn còn ôm một chút hi vọng.
Nghĩ rằng đây nhất định không phải là Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn sẽ không đối xử với cô như vậy.
Nhưng cô chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi.
Khuôn mặt đó rõ ràng là chính Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tử Như nhìn Tư Mộ Hàn thờ ơ với Nguyễn Tri Hạ như vậy, khỏi nói cũng biết trong lòng có bao nhiêu vui vẻ và đắc ý.
Có vẻ như lúc này đây Nguyễn Tri Hạ đã thực sự bị bỏ rơ rồi.
Tư Mộ Hàn thực sự không cần cô nữa rồi.
Đúng là phong thủy luân chuyển mà.
Đã đến lúc Nguyễn Tử Nhu cô ta trở mình.
Đã đến lúc cho Nguyễn Tri Hạ biết mặt.
T&C
Nguyễn Tử Như nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ đồng cảm, nói: "Chị à, em biết bây giờ chị phải rất đau lòng, rất khó chịu."
"Nhưng chị à, ngay từ đầu, người phải gả cho Mộ Hàn chính là em, cho nên vẫn xin chị chúc phúc cho em và Mộ Hàn."
La An An vốn còn đang đắm chìm trong đau buồn, nhưng lúc này bị lời nói vô liêm sỉ của Nguyễn Tử Nhu chọc tức, nổi giận ngay tại chỗ.
Cô ấy lạnh lùng trừng mắt nhìn Nguyễn Tử Nhu rồi nói: "Bảo Hạ Hạ chúc phúc cho cô và Tư Mộ Hàn ư? Cô nằm mơ đi!"
"Chỉ cần Hạ Hạ và Tư Mộ Hàn còn chưa ly hôn, Nguyễn Tử Nhu cô chính là kẻ thứ ba! Là kẻ thứ ba bị mọi người mắng! Cô cho rằng hiện tại cô rất vẻ vang sao? Cô sợ ra cửa không bị người ta đập à?"
Đồ bụi đời chẳng ra hồn, có gì mà đắc ý?
Còn cả Tư Mộ Hàn nữa.
Nói không cần Hạ Hạ là không cần luôn.
Đồ đàn ông cặn bã như vậy, cô ấy thật sự nhìn lầm anh rồi.
Nghĩ đến đây, La An An không khỏi hung tợn trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn, không có chút nào sợ hãi.
Tư Mộ Hàn không phản ứng một chút nào, mặc cho Nguyễn Tử Nhu làm càn.
Như đang chấp nhận hành vi của Nguyễn Tử Nhu.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy vậy, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.
Cô vươn tay kéo vạt áo La An An, nói: "An An, đi thôi."
Nếu như trước đây cô còn ôm một tia hi vọng, thì bây giờ, cô thật sự buông tay rồi.