Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh không biết phải giải thích điều này với Nguyễn Tri Hạ như thế nào. 

Nhưng cô đã có thể nhận được bức ảnh, điều đó có nghĩa người khác sẽ tiếp tục cho cô biết mọi thứ về anh ở Hàng Thành. Thay vì giấu giếm cô, tốt hơn là nên nói với cô một cách bình tĩnh. 

[Hạ Hạ, Tiểu Nhã tỉnh dậy rồi.] 

Tư Mộ Hàn chọn cách nói ra, anh tin Nguyễn Tri Hạ có thể hiểu cho anh. 

Nguyễn Tri Hạ có vẻ bối rối, Tiểu Nhã là ai? 

[...] 

Tư Mộ Hàn cũng bất lực nên phải giải thích một lần nữa: [Ý anh là Đường Thanh Nhã đã tỉnh lại.]ự 

Khi Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy tin nhắn này, cô lập tức ngồi thẳng dậy. 

 

[Anh đang nói Đường Thanh Nhã tỉnh rồi sao?] 

[Hiện tại anh đang ở cùng cô ta sao?] 

Nguyễn Tri Hạ hơi bốc hỏa rồi, cô thật sự muốn mắng chửi quá. 

Cho nên vòng vo cả ngày trời, anh đã bỏ rơi cô vì người phụ nữ khác sao? 

 

[Hạ Hạ, tình hình của Tiểu Nhã có chút phức tạp, vài ngày nữa anh sẽ đích thân nói với em.]. 

Tư Mộ Hàn biết rằng cô nhất định sẽ tức giận, cho nên trước đó anh muốn giấu cô và nhanh chóng xử lý mọi chuyện. 

Nhưng hiện tại có người cố ý muốn dùng chuyện này để chia rẽ bọn họ, cho nên anh mới phải nói trước. 

[Tư Mộ Hàn, em tức giận rồi!] 

Nguyễn Tri Hạ đã thực sự tức giận. 

Rốt cuộc Tư Mộ Hàn đang nghĩ cái quái gì vậy? 

Anh quay lại gặp mối tình đầu và không cho cô đi theo, anh thực sự nghĩ cô là đức mẹ Maria, không để ý đến bất cứ điều gì hả? 

Haha, người đàn ông móng heo này, cô không thèm để ý đến anh! 

Nguyễn Tri Hạ tức giận chặn WeChat của Tư Mộ Hàn. 

[Ha Ha...] 

Ngay khi Tư Mộ Hàn định giải thích, anh phát hiện mình đã bị cô chặn, tin nhắn không thể gửi đi được. 

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với vẻ mặt tối sầm, như thể không thể tin được, Nguyễn Tri Hạ lại chặn anh như thế này. 

Tư Mộ Hàn đứng dậy khỏi ghế sô pha, định đi ra ngoài và gọi Nguyễn Tri Hạ để giải thích. 

Tuy nhiên, khi anh vừa đứng dậy, Đường Thanh Nhã đang ở trên giường đột nhiên quay lại và nhìn anh một cách đáng thương. 

"Anh Mộ Hàn, anh đi đâu vậy?" 

Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn Đường Thanh Nhã, cau mày hỏi: "Em còn chưa ngủ sao?" 

Đường Thanh Nhã lắc đầu, giọng nói có chút trầm thấp: "Em không ngủ được, em sợ sau khi ngủ say thì anh sẽ không ở đây nữa." 

Trong giọng nói của cô ta còn mang theo chút bất an và hoảng loạn, khiến người ta nghe mà đau lòng. 

Trái tim của Tư Mộ Hàn như bị thứ gì đó đâm vào, anh ngồi trở lại ghế sô pha, nói với Đường Thanh Nhã: 

"Cô gái ngốc, đừng lo lắng, nếu anh đã đồng ý ở bên em, anh sẽ không bao giờ thất hứa." 

Đường Thanh Nhã không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Tư Mộ Hàn, như thể cô ta không tin lắm. 

Thấy vậy, Tư Mộ Hàn bất lực thở dài trong lòng, anh giống loại người không giữ lời sao? 

Anh nhìn cô ta, cất giọng nói không cho người ta xen vào: "Nếu em tiếp tục nhìn anh như thế này, anh thật sự sẽ rời đi đấy!" 

Đường Thanh Nhã hoảng sợ hét lên: "Đừng, em sẽ đi ngủ ngay." 

Cô ta vội vàng nhắm mắt lại, vì sợ nếu đi ngủ muộn một bước, Tư Mộ Hàn thật sự sẽ rời đi. 

Cuối cùng, Đường Thanh Nhã cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, thấy cô ta đã ngủ say, Tư Mộ Hàn liền đi ra ngoài gặp bác sĩ để bàn bạc chuyện ngày mai sẽ xuất viện. 

 

Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, trằn trọc cả đêm cũng không ngủ được, cuối cùng, đến gần sáng, cô mới chợp mắt khoảng hai tiếng đồng hồ. 

Nhưng khi cô vất vả lắm mới ngủ được thì lại bị Mặc Thâm đánh thức. 

Nguyễn Tri Hạ với mái tóc bù xù và quầng thâm dưới mắt, đứng ở cửa, nhìn Mặc Thâm đang dựa vào cửa, một tay đút túi và một tay cầm bó hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK