Điên rồi.
Thế nào là cô ta không ở đây mấy ngày, phiền cô chăm sóc anh Mộ Hàn của cô ta tốt một chút?
Anh Mộ Hàn của cô ta?
Nói cứ như thể Tư Mộ Hàn là thuộc về cô ta.
Ai cho cô ta mặt mũi lớn như thế.
Nguyễn Tri Hạ quả thực là tức sắp điên rồi.
Cho nên lúc đẩy Đường Thanh Nhã ra, cô có hơi mạnh tay.
Đường Thanh Nhã bị đẩy mạnh một cách bất ngờ, nên cả người ngã nhào ra đất, tay đụng vào bàn ghế, đau đến nỗi nước mắt chực trào.
Tư Mộ Hàn còn chưa kịp phản ứng lại, không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Đường Thanh Nhã bị Nguyễn Tri Hạ đẩy ngã trên mặt đất.
Anh lập tức nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ theo bản năng, thấy vẻ mặt tức giận của cô, cũng không biết rốt cuộc tại sao mọi chuyện đang êm đẹp cô lại nổi giận như vậy.
Lại quay qua nhìn Đường Thanh Nhã, dường như tay cô ta đã bị đụng trúng gì đó, lúc này đang ôm khuỷu tay, mặt mày lộ rõ vẻ thống khổ.
Anh vội chạy tới đỡ cô ta dậy: “Tiểu Nhã, em không sao chứ?”
Đường Thanh Nhã lắc lắc đầu, đáy mắt bắt đầu lấp lánh ánh nước, mở miệng nói: “Anh Mộ Hàn, em không sao đâu.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn bỗng trầm xuống, anh không nói gì, chỉ im lặng đỡ cô ta dậy.
Sau khi Đường Thanh Nhã đứng vững, cô ta nhìn Nguyễn Tri Hạ, nói với vẻ oan ức:
“Hạ Hạ, nếu hành động vừa rồi của em có vô tình mạo phạm đến chị, thì chị cho em xin lỗi, em không biết chị bài xích chuyện em ôm chị như vậy. Em chỉ muốn nói câu xin lỗi thật lòng với chị mà thôi, cũng nhân tiện nói lời chào tạm biệt.”
Dáng vẻ cô ta đúng kiểu vừa nhìn đã thấy thương, như thể Nguyễn Tri Hạ vừa bắt nạt cô ta vậy.
Mà Tư Mộ Hàn nghe vậy, hàng lông mày của anh khẽ nhăn lại, hai mắt tập trung về phía Nguyễn Tri Hạ, từ đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu và nghi hoặc.
Vừa rồi đúng là anh có nghe thấy Tiểu Nhã nói lời xin lỗi với Hạ Hạ, nhưng Hạ Hạ lại thẳng tay đẩy cô ta ngã ra đất.
Nếu là bình thường, Hạ Hạ tuyệt đối không phải loại người không biết nói lý, cho nên, vừa rồi là cô bị làm sao vậy?
Mà Nguyễn Tri Hạ thấy Đường Thanh Nhã đứng đó giả bộ vô tội, cô lại càng thấy ghê tởm tới tận cổ.
Mà trong lồng ngực, ngọn lửa giận lại càng bùng cháy, nóng rực khiến cô khó có thể dập tắt cơn tức giận, cô có chút mất khống chế, giơ tay tát Đường Thanh Nhã một cái.
“Đủ rồi! Đừng có ở đó giả bộ nữa!”
“Là ai vừa mới nói kêu tôi giúp cô chăm sóc anh Mộ Hàn của cô?”
“Đường Thanh Nhã, hay cho cô lắm, vừa rồi ngoài miệng thì vẫn nói phải đi, nhưng bên khác thì lại đang mơ ước đến người đàn ông của tôi, sao cô lại có thể không biết xấu hổ như vậy hả?”
Rồi cả bộ mặt cố tỏ ra vô tội, ngây thơ đó nữa, đúng là khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Sao da mặt cô ta có thể dày đến mức đó, lật mặt một cách trắng trợn.
Ngoài mặt thì luôn miệng nói phải đi, nhưng chớp mắt một cái lại cố ý nói mấy lời ghê tởm đó để kích động cô.
Thật đúng là loại gái giả tạo thích ra vẻ ngây thơ chính hiệu…
Giờ phút này, Nguyễn Tri Hạ nhìn chung đã tức đến điên rồi, cô không chỉ giơ tay đánh người, mà còn mở miệng nói ra những lời khiến người khác tổn thương.
Đường Thanh Nhã che gò má vừa bị tát đỏ của cô ta, nhìn về phía Tư Mộ Hàn bằng đôi mắt mông lung đẫm lệ, oan ức lắc đầu khóc nức nở nói:
“Anh Mộ Hàn, em không có mà…”
Tư Mộ Hàn không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại bất thình lình ra tay đánh người như vậy, nên nhất thời bị kinh sợ, đến khi anh kịp ổn định lại tinh thần, vội tiến lên kéo Nguyễn Tri Hạ ra theo bản năng.
Hơn nữa anh còn có chút bực bội, nhíu mày lại nhìn cô.
“Hạ Hạ, em làm gì vậy…”
Nguyễn Tri Hạ lập tức hất tay Tư Mộ Hàn ra, quay đầu lại nhìn về phía Tư Mộ Hàn với khuôn mặt ngập tràn tức giận.
“Em làm gì? Anh nên hỏi cô ta mới đúng, cô ta cố ý nói với em mấy lời kiểu đó, là muốn làm sao hả!”
Tư Mộ Hàn nhướng mày, nét mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
Tiểu Nhã đã nói cái gì với cô?
Chẳng phải chỉ là nói xin lỗi thôi đó sao?
Đường Thanh Nhã ra vẻ đáng thương, mở miệng giải thích:
“Hạ Hạ, em nói những lời này, thật sự là vì muốn xin lỗi bởi những hành động trước đó của em mà thôi…”
Đường Thanh Nhã còn chưa kịp nói hết câu, cô ta đã bị Nguyễn Tri Hạ ngoái đầu nhìn lại bằng ánh mắt lạnh lẽo:
“Xin lỗi?”
“Cô mở miệng cắn một câu anh Mộ Hàn của cô, như vậy là cô đang xin lỗi, hay là đang cố ý khiến tôi phải ghê tởm?”
Đường Thanh Nhã ra vẻ như thể cực kỳ oan uổng: “Em không có.”
Cô ta nhìn Tư Mộ Hàn, hoảng hốt lo sợ buông lời giải thích, nước mắt cũng đã chảy ròng ròng xuống hai gò má.
“Anh Mộ Hàn, em thật sự không có nói mấy lời như vậy, em không biết tại sao Hạ Hạ lại nghĩ em như vậy nữa.”
“Em thừa nhận, trước đó đúng là em đã từng cố ý nói mấy lời kích thích Hạ Hạ, nhưng vừa rồi em thật sự chỉ muốn xin lỗi Hạ Hạ mà thôi.”
“Anh Mộ Hàn, em thật sự không nghĩ Hạ Hạ sẽ nghĩ về em như vậy, em đã về quê rồi, tại sao Hạ Hạ vẫn còn muốn nghĩ sai cho em như thế chứ?”
Đường Thanh Nhã vừa nói, nước mắt vừa chảy ròng ròng như thác lũ.
Cái thái độ đó, giống như người tốt đang bị người ta nghĩ oan cho vậy.
Mặc cho ai nhìn vào cũng sẽ đưa ra kết luận là cô ta vô tội.
Tư Mộ Hàn nhíu chặt mày nhìn hai người.
Hành vi đánh người của Nguyễn Tri Hạ quả thực khiến Tư Mộ Hàn có phần không thể hiểu nổi.
Hơn nữa vừa nãy anh cũng có mặt bên cạnh hai người, đúng thật là chỉ nghe thấy Đường Thanh Nhã nói xin lỗi với Hạ Hạ.
Mặc dù trước nay anh luôn dung túng cho mọi hành vi của Hạ Hạ, nhưng hành động vừa rồi của cô đúng thật là có hơi quá phận.
Tiểu Nhã dường như cũng chẳng nói lời gì quá quắt, nên hành động đánh người của Hạ Hạ, thật sự có chút không đúng.
Nhưng dù sao cũng là người phụ nữ anh cưng như cưng trứng, nên đương nhiên Tư Mộ Hàn sẽ không đi nói Nguyễn Tri Hạ.
Anh nghĩ Nguyễn Tri Hạ là ghen tị, nên mới hành động như vậy, vì thế anh quay đầu nói với Đường Thanh Nhã.
“Tiểu Nhã, có thể dạo gần đây tâm trạng của Hạ Hạ không được tốt lắm, nên mới hiểu lầm ý tốt của em, anh thay mặt cô ấy xin lỗi em.”
Đường Thanh Nhã ngẩn người nhìn Tư Mộ Hàn.
Dường như cô ta cũng không ngờ được, Nguyễn Tri Hạ thẳng tay đẩy cô ta ngay trước mặt anh, nhưng anh lại không những không quở trách cô, mà ngược lại còn nói là do tâm trạng cô không tốt nên mới hiểu lầm cô ta?
Đường Thanh Nhã chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó thọc cho một gậy, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tư Mộ Hàn lại có thể dung túng người phụ nữ kia đến mức này, rõ ràng nhìn qua cũng thấy, người phụ nữ kia là đang vô cớ gây rối với cô ta, cố tình bắt nạt cô ta.
Nhưng anh Mộ Hàn lại chẳng hề có chút ý định mắng mỏ hay quở trách gì cô.
Ngược lại còn thay mặt cô xin lỗi cô ta.
Nỗi oán hận trong lòng Đường Thanh Nhã lại càng trào dâng.
Cô ta cụp mắt xuống, ra vẻ rộng lượng nói:
“Không có gì đâu, chỉ cần Hạ Hạ vui vẻ, em chịu oan ức một chút cũng đâu có làm sao.”
Thái độ cam tâm tình nguyện trở thành nơi trút giận của cô ta lại khiến Tư Mộ Hàn cảm thấy có chút cạn lời.
Anh không quá thích những lời này của cô ta, dường như là đang cố ý nói bóng nói gió là Hạ Hạ gây rối vô cớ với cô ta.
Mặc dù trong lòng anh cũng cảm thấy hành động vừa rồi của Hạ Hạ có hơi tùy hứng.
Nhưng người tùy hứng đó lại chính là người phụ nữ của anh, cho dù cô có muốn đâm chọc tận trời, anh cũng phải đứng sau chống đỡ cho cô.
Thôi bỏ đi.
Dù sao cô ta cũng chuẩn bị rời đi rồi.
Hạ Hạ không thấy cô ta nữa, tự khắc sẽ không làm loạn.
Đơn giản là, Tư Mộ Hàn cũng lười bình luận bất cứ điều gì.
Nhưng Tư Mộ Hàn không muốn nói, cũng không có nghĩa là Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ im lặng chịu đựng.
Sau khi nghe được mấy lời giả tạo của Đường Thanh Nhã, Nguyễn Tri Hạ cười khẩy.
“Ồ, nói to rõ ràng như vậy, không biết là có phải thật không nhỉ.” Nguyễn Tri Hạ nói: “Hiện tại tôi cảm thấy tâm trạng mình rất không ổn, nếu tôi tiếp tục tát cô thêm cái nữa, chắc cô cũng không ngại đâu đúng không?”
Dứt lời, Nguyễn Tri Hạ lại giơ tay, bốp bốp một cái, hai cái tát giáng thẳng vào mặt Đường Thanh Nhã.
Đừng nói Đường Thanh Nhã chết lặng một chỗ, đến cả Tư Mộ Hàn nhìn cũng phải choáng váng.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy một Nguyễn Tri Hạ không biết nói đạo lý một cách dã man như vậy.
Đường Thanh Nhã kinh ngạc trừng lớn hai mắt, giống như không thể tin được vào mắt mình, không dám ngờ Nguyễn Tri Hạ lại vừa tát cô ta thêm hai cái bạt tai ngay trước mặt Tư Mộ Hàn.
Cơn đau từ má truyền tới không phải ảo giác, thật sự quá đau!
Mức độ phản xạ của Đường Thanh Nhã có hơi dài, sau khi ổn định lại tinh thần, gương mặt đau đến tê mỏi.
Cô ta vội duỗi tay xoa xoa hai má, nước mắt rơi đúng kiểu không mất tiền nên chẳng thấy tiếc, mặc dù trong lòng cô ta hiện giờ đang hận Nguyễn Tri Hạ muốn chết, nhưng ngoài miệng vẫn hào phóng nói.
“Hạ Hạ, chị có thấy vui chưa?”