Bởi vì bị đè quá lâu, cánh tay có chút tê dại.
Anh hơi lắc tay, xoay người cầm điện thoại trên tủ đầu giường.
Là Hoắc Thì Sanh gọi điện thoại tới.
Anh điều chỉnh sắc mặt, nghe điện thoại: “A lô, anh hai, có chuyện gì vậy?"
"Lão tam, vừa rồi cục cảnh sát gọi điện thoại báo cho anh biết, những mảnh xác kia có khả năng không phải là Nguyễn Tử Hành."
Giọng nói từ tính trầm thấp của Hoắc Thì Sanh truyền tới từ đầu bên kia.
"Cái gì?"
Tư Mộ Hàn ngồi bật dậy, xoay người xuống giường, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Không thể lấy mẫu DNA cho nên pháp y chỉ có thể chắp vá những mảnh xương thịt vụn vặt, dù không có đầu, không có thịt.
Nhưng bất ngờ lại phát hiện, đó là khung xương của người trưởng thành, Nguyễn Tử Hành là trẻ vị thành niên, cho nên kết quả phân tích cho ra, không là của cậu ấy."
"Chắc chắn không phải là Nguyễn Tử Hành sao?"
Tư Mộ Hàn hiển nhiên vô cùng vui vẻ.
Phải biết rằng, tin tức này hiển nhiên là tin tức cực tốt đối với Nguyễn Tri Hạ.
"Có thể chắc chắn một trăm phần trăm, không phải Nguyễn Tử Hành." Hoắc Thì Sanh nói.
"Được, làm phiền anh hai rồi." Tư Mộ Hàn có chút khó nén kích động.
Nếu Hạ Hạ tỉnh lại, biết được tin này, chắc chắn sẽ rất vui.
"Lão tam, giữa anh em với nhau, không cần khách khí."
"Nhưng anh vẫn phải nhắc nhở chú, mặc dù đã chứng thực cái xác kia không phải Nguyễn Tử Hành, nhưng nhìn từ vết máu ở hiện trường, Nguyễn Tử Hành tất nhiên cũng bị thương nặng, nếu cậu ấy may mắn thoát được.
Cách ngày xảy ra vụ án đã rất nhiều ngày, lại không thấy ai báo án có người được cứu chữa, chỉ sợ cậu ấy cũng lành ít dữ nhiều."
Hoắc Thì Sanh nói ra tình huống tệ nhất.
Tư Mộ Hàn trầm tư một hồi, không thể phản bác: “Vâng, em biết rồi."
"Mặt khác còn cần phiền người của anh hai tiếp tục tìm kiếm, bất kể sống hay chết, em nhất định phải giúp Hạ Hạ tìm người về."
Có lẽ thật sự như anh hai nói, nhưng không có tin tức, không có nghĩa là không có hi vọng.
Ít nhất chứng thực được thi thể kia không phải của Nguyễn Tử Hành, đây đã là may mắn lắm rồi.
Còn về Nguyễn Tử Hành rốt cuộc còn sống hay không, đối với bọn họ mà nói cũng không khác mấy.
Nếu có thể tìm người về, thấy cậu còn sống, đương nhiên vui vẻ.
Nhưng nếu không thể, bọn họ chỉ có thể tiếp tục tìm.
Ngày nào còn chưa có tin tức thì chứng minh có lẽ cậu còn sống, bọn họ sao có thể từ bỏ cơ hội tìm kiếm cậu được.
"Yên tâm đi, anh sẽ phái thêm những người mở rộng phạm vi tìm kiếm."
"Vâng."
Hai người lại thuận miệng hàn huyên đôi câu, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tư Mộ Hàn ngồi ở đầu giường, cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ bên cạnh còn chưa tỉnh lại, giữa hai đầu lông mày đều là đau lòng cùng cưng chiều.
Hạ Hạ, có lẽ em trai em còn sống.
Em mà biết, chắc chắn sẽ rất vui nhỉ.
"Ừm…"
Trong lúc mơ màng, Nguyễn Tri Hạ mơ hồ cảm thấy có người đang nói chuyện bên tai, cô hơi mở mắt.
Vừa hay nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của Tư Mộ Hàn đang nhìn mình, cô cười với anh: “Sao anh tỉnh sớm vậy?"
Tư Mộ Hàn giơ tay xoa đầu cô: “Tỉnh rồi à?"
Nguyễn Tri Hạ bò dậy, dựa vào vai anh, giang tay ôm anh.
Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hai mắt nhắm tịt, lười biếng hỏi:
"Vừa rồi anh gọi điện thoại cho ai đấy. Hình như em có nghe được anh đang nói chuyện."
Cô cũng vừa tỉnh lại thôi, trong lúc mơ màng có nghe được tiếng Tư Mộ Hàn nói chuyện với ai đó.
"Ừm, vừa mới gọi điện thoại với anh hai, thi thể trước đó tìm được, không phải em trai em."
"Cái gì?" Nguyễn Tri Hạ vốn còn có chút buồn ngủ, lúc này nghe được Tư Mộ Hàn nói những lời này, cả người như sấm dậy, bị xối cho một chậu nước lạnh, vô cùng tỉnh táo.
Cô mở to mắt, có chút không dám tin nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh vừa mới nói, có khả năng em trai em còn chưa chết sao?"
Tư Mộ Hàn nhìn cô, ánh mắt thâm trầm như mực, anh gật đầu: “Có khả năng."
"Thật tốt quá."
Nguyễn Tri Hạ bỗng nhiên vui mừng phát khóc: “Thật sự quá tốt rồi."
Tư Mộ Hàn nhìn vẻ mặt vui sướng của Nguyễn Tri Hạ, không đành lòng hắt cho cô một gáo nước lạnh, nhưng vẫn phải nói cho cô biết sự thật.
"Hạ Hạ, đã qua nhiều ngày như vậy, em trai em có lẽ..."
"Em biết."
Tựa hồ biết Tư Mộ Hàn muốn nói gì, Nguyễn Tri Hạ bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời anh, cô nói.
"Em đều biết. Em sẽ không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng em vẫn hi vọng, nó còn sống."
Tư Mộ Hàn có ý gì, cô hiểu.
Nhưng cô vẫn muốn ôm một tia hi vọng.
Cô hi vọng Tử Hành của cô sẽ được người cứu, lúc này đang ở một góc nào đó trên thế giới dưỡng thương.
Tuy khả năng không lớn, nhưng ai có thể khẳng định là không có?
"Hạ Hạ..."
Tư Mộ Hàn nhìn cô, không biết nên nói cái gì để an ủi cô.
Nguyễn Tri Hạ cười với Tư Mộ Hàn.
"Tư Mộ Hàn, anh không cần lo lắng cho em, em đều có thể chấp nhận. Mặc cho Tư Hành có còn sống hay không, em đều phải tìm nó về."
Trải qua một tuần tinh thần sa sút, Nguyễn Tri Hạ đã không còn là Nguyễn Tri Hạ của trước kia nữa rồi.
Chỉ cần không tàn nhẫn như bị phân thây, hay tin tức xấu gì đó, cô đều có thể chấp nhận.
"Ừm, anh có bảo anh hai phái người tiếp tục tìm kiếm, phía bên anh cũng phái người ra ngoài thành phố tìm, một khi có tin tức, chúng ta sẽ lập tức biết."
"Ừm."
Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng ghé vào trong ngực Tư Mộ Hàn, tâm tình vừa vui mừng lại có chút mất mác.
...
Đến giờ cơm chiều, bởi vì Nguyễn Tri Hạ còn bận tâm đến đám người Mộc Quý Bạch và Dương Tiêu ở đây, cho dù có cảm thấy mệt nhưng đã không còn khó chịu giống như trước, cô nhanh chóng rời giường, rửa mặt hảo, đi xuống lầu.
Mộc Quý Bạch và Dương Tiêu lần lượt ngồi ở trên sofa đối diện, không hề coi mình như khách, tự mình tiếp mình.
Lúc Nguyễn Tri Hạ xuống lầu, Mộc Quý Bạch đang pha trà, mà Dương Tiêu thì đang chống cằm, nhìn Bánh Trôi Nhỏ chơi đùa trong phòng khách.
Một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.
Bánh Trôi Nhỏ đang chơi thấy được Nguyễn Tri Hạ xuống cầu thang, nhất thời cao hứng chạy tới: “Chị xinh đẹp, chị dậy rồi. Nhanh tới chơi với Bánh Trôi Nhỏ đi!"
Bánh Trôi Nhỏ giơ tay kéo Nguyễn Tri Hạ đi vào trong phòng khách.
"Cậu mợ."
Nguyễn Tri Hạ lễ phép chào hai người.
"Tỉnh rồi à." "Tỉnh rồi à?"
Dương Tiêu và Mộc Quý Bạch cùng lúc nói.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Cháu tỉnh rồi, đã để cậu mợ phải chê cười."
Dương Tiêu bị cô mở miệng một tiếng mợ hai tiếng mợ làm cho đỏ mặt, cô ấy xấu hổ cúi đầu.
Mộc Quý Bạch thì nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Dương Tiêu, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng hài hòa.
Mặc dù biết hiện tại cô là nữ.
Nhưng ngẫu nhiên anh vẫn hồi tưởng lại thời cô sống trong thân phận của Tiếu Dương, hoàn toàn không có một chút nữ tính nào, thật khó có thể tưởng tượng, cô vậy mà còn biết thẹn thùng.
Ba người còn chưa nói chuyện, Nguyễn Tri Hạ đã bị Bánh Trôi Nhỏ kéo đi chơi rồi.
Lúc Tư Mộ Hàn đi xuống, cũng đến giờ cơm.
Mấy người vui vẻ ngồi ở trong nhà ăn, bắt đầu bữa tối.
Trong lúc ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ có nói đến chuyện vừa rồi Tư Mộ Hàn nói cho Mộc Quý Bạch nghe.
Mộc Quý Bạch nghe xong rất vui vẻ, còn nói sẽ cho người cùng tìm kiếm.
Như vậy, nhiều thêm một người sẽ nhiều một phần sức lực.
Cơ hội tìm được người cũng sẽ lớn hơn chút.