“Cô là ai! Dám động vào tôi, muốn chết à?”
Đôi mắt âm u của Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tử Nhu như thể đang nhìn một sinh vật chết, như thể muốn xé nát cô ta ra.
Khiến Nguyễn Tử Nhu sợ hãi thấp thỏm cả lên.
Cô ta không khỏi vén tóc trước trán ra, tự cho rằng mình rất dịu dàng, quyến rũ mà nói:
“Cậu Tư, em là Nguyễn Tử Nhu, em mới là người phải gả cho anh, anh không nhớ sao?”
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi lạnh lùng nói: “Nguyễn Tử Nhu gì gì tôi không muốn gì cả.”
Nói xong, Tư Mộ Hàn nhìn xung quanh, giống như đang tìm ai đó: “Hạ Hạ đâu? Hạ Hạ của tôi
đâu?”
Nguyễn Tử Nhu nghe Tư Mộ Hàn nói xong thì tức xanh mặt.
Giờ đây anh đã say rồi, mà trong tâm trí vẫn nhớ rõ Nguyễn Tri Hạ.
Càng làm cô ta ghen tị đến quặn cả tim.
Cô ta bước tới, ôm lấy Tư Mộ Hàn nói: “Là em, Mộ Hàn, em là Hạ Hạ của anh đây”
Tư Mộ Hàn nhìn xuống cô ta, đôi mắt anh mơ màng mà sâu thẳm.
“Cô là Hạ Hạ của tôi?”
Anh nhìn thật kĩ càng.
Sau đó, anh lắc đầu, đẩy cô ta ra, tức giận nói: “Cô không phải là Hạ Hạ của tôi, Hạ Hạ của tôi không xấu như cô!”
Không xấu như cô...
Mặt Nguyễn Tử Nhu tái mét.
Cô ta bị Tư Mộ Hàn chê xấu ư?
Cô ta rõ ràng là trông đẹp hơn Nguyễn Tri Hạ mà!
Tại sao lại xấu xí?
Nguyễn Tử Nhu không bỏ cuộc mà bước lên trước, ưỡn ngực lên, làm nũng nói:
“Mộ Hàn, anh nhìn nhầm rồi, em không xấu đầu, anh nhìn em đi, em không xấu mà, anh nhìn kĩ thêm chút đi được không?”
Tư Mộ Hàn lại nhìn sang, đột nhiên bị cặp ngực kia làm hoa cả mắt.
Nhất thời tức giận đẩy cô ta ra: “Kinh tởm quá, cút xa chút đi!”
Nguyễn Tử Nhu bị đả kích hoàn toàn.
Cơ thể mà cô ta luôn tự hào, Tư Mộ Hàn không nhìn thì thôi lại còn chế kinh tởm?
Nguyễn Tri Hạ tốt đến vậy sao?
Ngực cô có to như cô ta không?
Cô biết chiều đàn ông hơn cô ta ư?
Nguyễn Tử Nhu tức nghiến răng.
Nhìn sang Tư Mộ Hàn, đang định nói thêm gì đó.
Kết quả là nghe thấy tiếng nói vọng đến bên ngoài phòng.
Quan Diêm nhìn gian phòng trống không, ngơ ngác cả ra.
“Cậu chủ đâu?”
Nguyễn Tri Hạ cũng lo lắng mà cau mày: “Quan Diêm, Tư Mộ Hàn đâu?”
Quan Diêm gãi gãi phần gáy, nhìn vào gian nghỉ ngơi bên trong căn phòng, phát hiện cửa gian nghỉ ngơi đã bị người ta đẩy ra, anh ta mừng hớn, nói:
“Chắc cậu chủ đã vào gian nghỉ ngơi rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe xong thì thở hắt một hơi.
Bước vào gian nghỉ ngơi.
Ngay lúc này, bên trong đột nhiên vang lên tiếng rên nhỏ của phụ nữ: “Cậu Hàn, cậu đừng như vậy.”
Giọng phụ nữ thẹn thùng vang lên theo khe cửa khép hờ.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Quan Diêm cũng chẳng tốt hơn.
Tình huống gì vậy?
?
Cậu chủ ở cùng ai trong đó?
Quan Diêm vội nhìn sang Nguyễn Tri Hạ.
Chân mày Nguyễn Tri Hạ tức giận nhướn cao, lồng ngực phập phồng, dường như đang rất tức giận.
Hai tay cô cầm chặt chiếc túi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó.
Ánh mắt bình tĩnh đến nỗi khiến người khác sợ hãi.
Quan Diệp lập tức thầm mặc niệm cho cậu chủ nhà mình một giây.
Anh ta cố gắng giải thích: “Cô chủ, chắc chắn là một cô gái mặt dày nào đó nhân lúc tôi đi đón cô, lén lút chạy vào. Cậu chủ.”
Còn chưa đợi Quan Diêm nói xong, Nguyễn Tri Hạ nhấc chân đá bóp một phát văng cửa gian nghỉ ngơi ra.
Nguyễn Tử Nhu ngồi dậy từ trên giường, áo váy xộc xệch nhìn Nguyễn Tri Hạ vừa đá cửa vào, nước mắt giàn giụa nói: “Chị, tôi và cậu Hàn..”
Nguyễn Tri Hạ bước đến tát cô ta một phát: “Cô câm miệng cho tôi!”
Nguyễn Tri Hạ không muốn nghe gì hết!
Cô chỉ muốn chém người
Con dao dài 50m của cô đầu rồi!
Xem cô có chém chết con tiện tìmặt dày này không!
Tư Mộ Hàn đột nhiên bị Nguyễn Tử Nhu đè ra giường vò đầu bứt tóc đến đau cả đầu, anh từ từ ngồi thẳng dậy.
Nhìn Nguyễn Tử Nhu quần áo xộc xệch bên cạnh rồi lại nhìn Nguyễn Tri Hạ đang nổi giận đùng đùng đứng bên kia, Tư Mộ Hàn ngớ người vài giây.
Tiếp theo, anh giận dữ đẩy Nguyễn Tử Nhu xuống khỏi chiếc giường rồi nhảy xuống giường, kéo tay Nguyễn Tri Hạ giải thích:
“Hạ Hạ, anh không có, anh thật sự chưa đụng vào cô ta.”
Nguyễn Tri Hạ rất giận.
Hậu quả của giận dữ rất khó mà tưởng tượng ra.
Cô nâng tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tư Mộ Hàn: “Đồ tồi!”
Đánh xong, cô không thèm nhìn anh một cái mà xoay người bỏ đi.
Tư Mộ Hàn vội vàng đuổi theo, trước khi rời đi không quên nói với Quan Diêm: “Quan Diêm, lột sạch đồ cô ta rồi ném ra đường cái đi!”
Không phải cô ta thích cởi đồ à!
Anh sẽ để cô ta được mọi người chiêm ngưỡng đủ!
Nguyễn Tri Hạ thật sự tức điên lên.
Cô không dám tin mình vừa thấy gì.
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tử Nhu ư?
Gặp ma đây mà!
Đương nhiên, cô tự biết rõ Tư Mộ Hàn có lẽ chưa đụng đến Nguyễn Tử Nhu, dù gì quần áo của anh vẫn chỉnh tề.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện anh và Nguyễn Tử Nhu ở riêng trong một gian phòng, còn nằm chung trên một cái giường.
Cho dù chưa làm gì cũng đủ làm cô tăng xông máu.
Tư Mộ Hàn bị Nguyễn Tri Hạ làm một số thế này toát mồ hôi tỉnh cả rượu.
Anh không dám tin mình lại bị một cô gái úp sọt.
Thật muốn giết người mà.
Tuy rằng anh rất rõ mình chưa hề làm gì Nguyễn Tử Nhu.