Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước mắt đảo quanh hốc mắt Nguyễn Tử Nhu. Nếu vừa nãy là tức giận, thì giờ chính là nhục nhã. 

Lời nói của Nguyễn Tri Hạ chỉ khiến cô ta cảm thấy tức giận, nhưng câu nói của Tư Mộ Hàn lại khiến cô ta thấy nhục nhã nặng nề. 

Người đàn ông đó vốn dĩ là chồng của cô ta, bây giờ lại vì Nguyễn Tri Hạ mà bắt cô ta quỳ xuống nhận lỗi. 

Cô ta không cam tâm. Cô ta mới là người chân chính được gả cho anh, người anh phải bảo vệ hẳn là cô ta mới đúng! 

Nhìn Nguyễn Tử Nhu đang dập đầu xin mình tha thứ, lòng Nguyễn Tri Hạ lại không chút dao động. 

Trước giờ cô đâu phải người tốt. Cô từng nói rồi, đừng để cô bắt được cơ hội, bằng không, cô sẽ trả lại toàn bộ, thậm chí gấp đôi những thứ bọn họ từng làm với cô! 

Cùng lắm chỉ là dập đầu mấy cái mà thôi đã cảm thấy nhục nhã khó xử à? 

Không! 

Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Cô đã tốt bụng không chủ động tìm họ tính sổ rồi, là cô ta tự mình chạy tới khiêu khích cô. 

Đáng! 

Thầy Nguyễn Tử Nhu dập đầu đến chảy máu, Nguyễn Tri Hạ mới tốt bụng buông tha cho cô ta. 

Chỉ là, trước khi tha cho cô ta, Nguyễn Tri Hạ còn “có ý tốt” dùng kéo tân trang lại bộ đồ trên người Nguyễn Tử Nhu. 

Cô cắt một hình tròn lớn phía sau lưng của cái đầm mà Nguyễn Tử Nhu đang mặc, để lộ một mảng lớn da thịt nõn nà, đằng trước được cô cắt thành các dải dài. 

Chiếc váy khó khăn lắm mới miễn cưỡng che được lớp áo lót bên trong khiến cô ta trông vô cùng buồn cười. 

Nguyễn Tử Nhu duỗi tay che trước ngực, xấu hổ trợn mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, nghiến răng: “Nguyễn Tri Hạ, cô nói mà không giữ lời!” 

Vậy... vậy mà lại cắt bộ trang phục đẹp đẽ của cô ta thành ra như vậy? 

Sao cô ta có mặt mũi đi gặp người khác nữa chứ? 

Nguyễn Tri Hạ xoay xoay cái kéo trong tay, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ, hài lòng híp mắt nhìn tạo hình của Nguyễn Tử Nhu. 

Nghe thấy lời trách cứ của Nguyễn Tử Nhu, cô buồn cười nói: “Tôi chỉ bảo cô quỳ xuống cầu xin tôi tha cho cô, chứ tôi chưa từng hứa hẹn nhất định sẽ tha cho cô mà” 

Sau đó, Nguyễn Tri Hạ thu lại nụ cười, đôi mắt nhìn Nguyễn Tử Nhu lạnh lẽo cùng cực, cô nói: “Nhớ kỹ chưa? Đây chính là kết cục khi muốn khiêu khích tôi đó.C cắt nát quần áo của tôi, tôi chỉ là cắt lại cho cô mà thôi, đây ko phải đạo lý thường tình sao?” 

Nguyễn Tử Nhu giận nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trợn lên, nhìn Nguyễn Tri Hạ đầy hưng dữ. 

Thật muốn xé nát cô thành trăm mảnh. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn ánh mắt chỉ hận không thể xuyên thủng mình kia của Nguyễn Tử Nhu, khóe miệng nhếch lên, không thèm để ý nói: “Không cần nhìn tôi tức giận như vậy, cô phải biết rằng tôi đã tốt với cô lắm rồi đó, ít nhất quần áo của cô còn miễn cưỡng mặc được.” 

“Cô hẳn là phải cảm ơn tôi mới đúng, tôi ko lột trần cô ra là đã nhận từ với cô lắm rồi!” 

Nói xong, Nguyễn Tri Hạ đưa kéo cho vệ sĩ, sau đó phủi phủi tay, ngồi lại lên xe. 

Lúc đóng cửa lại, cô không quên mỉm cười với Nguyễn Tử Nhu: “Nguyễn Tử Nhu, thấy cô thích trở nên nổi tiếng như vậy nên tôi mới giúp cô tân trang lại bộ đồ đó. Bảo đảm ngày mai, cô sẽ trở người người nổi nhất xứ Hàng Thành, không cần cảm ơn tôi đâu.” 

Dứt lời, dưới ánh mắt tức đến sắp vỡ tung của Nguyễn Tử Nhu, cô mỉm cười tủm tỉm đóng cửa xe lại. 

Nguyễn Tử Nhu tức giận giậm chân tình bịch, nhưng cũng chẳng ích gì, chiếc xe cứ thế cuồng vọng lướt ngang qua trước mặt cô ta, nghênh ngang chạy đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK