Bác sĩ lập tức quay lại lấy trong tủ thuốc của mình ra một lọ thuốc tiêm.
Khi Đường Thanh Nhã không chú ý, ông ta đã tiêm vào ngay cho cô ta một mũi.
Đường Thanh Nhã vẫn đang gào thét, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Tư Mộ Hàn đỡ lấy cơ thể Đường Thanh Nhã, khom người, một tay ôm cô ta lên.
Nguyễn Tri Hạ đứng đó, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang nhìn Đường Thanh Nhã ngủ say với vẻ mặt đầy áy náy, trong lòng cô như vừa làm đổ một bình giấm, có đủ loại mùi vị.
Cô biết lúc này không nên ghen tuông với một bệnh nhân.
Nhưng nhìn vẻ căng thẳng của Tư Mộ Hàn với Đường Thanh Nhã, cô phải thừa nhận rằng trái tim mình đang lung lay.
“Nói, chuyện này là sao?”
Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế sô pha, u ám nhìn hai vệ sĩ phụ trách bảo vệ Đường Thanh Nhã đang quỳ trên mặt đất.
“Cậu chủ, là một người đàn ông đã suýt giết chết cô Đường.”
Người vệ sĩ run rẩy trả lời.
Nghe được Đường Thanh Nhã suýt bị giết, lập tức ánh mắt Tư Mộ Hàn như mạch nước ngầm cuộn trào, như thể anh sẽ nuốt chửng tất cả mọi người trong giây tiếp theo.
Sắc mặt anh hung ác nham hiểm giống như sắp chảy nước ra.
“Người đàn ông đó đâu?”
“Ở dưới tầng hầm.”
“Đi xuống tầng hầm!”
Tư Mộ Hàn đứng dậy với vẻ mặt u ám, giống như quỷ Tu La đến từ địa ngục, toàn thân toả ra khí chất vô cùng độc đoán.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên sô pha nhìn bóng dáng Tư Mộ Hàn tức giận rời đi, cô hơi cụp mắt xuống, lông mi dài che khuất mọi cảm xúc trong tầm mắt.
...
Dưới tầng hầm.
Chu Phương bị trói hai tay, ném trên mặt đất.
Anh ta nhìn bức tường kín mít xung quanh và thầm chửi rủa.
Trong một năm qua, Đường Thanh Nhã đã câu kết với nhân vật lợi hại nào thế.
Ngay cả vệ sĩ cũng hùng hậu như vậy.
Anh ta tự hỏi bản thân rằng kỹ năng của mình cũng không tệ, nhưng dưới sự kìm kẹp của hai tên vệ sĩ, anh ta lại không thể chống cự.
Khi Chu Phương tưởng tượng đến cảnh Đường Thanh Nhã đã đi theo một người đàn ông khác trong một năm qua, ánh mắt của anh ta lập tức trở nên dữ tợn.
Đúng là anh ta có mắt như mù mới đi yêu một người phụ nữ độc ác như vậy.
Cộp cộp cộp.
Bên tai anh ta chợt vang lên những tiếng bước chân ồn ào.
Chu Phương ngước mắt lên nhìn về hướng lối vào tầng hầm.
Anh ta chỉ thấy một người đàn ông với chiếc mặt nạ bạc, bên cạnh là hai vệ sĩ, tựa như một vị vua xuất hiện trước mặt anh ta.
Người đó từ trên cao nhìn xuống anh ta, dù không nói gì nhưng anh ta cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận xương tuỷ toát ra từ cơ thể người đàn ông.
“Anh chính là người đàn ông hiện tại của Đường Thanh Nhã? Bộ anh xấu xí lắm hay sao mà phải đeo mặt nạ hả?”
Anh ta hơi nhếch miệng, không cần nghĩ cũng biết đây chính là kẻ mà Đường Thanh Nhã đã tìm để làm chỗ dựa vững chắc cho cô ta trong một năm qua.
Tuy nhiên, kẻ này xấu xí đến mức phải đeo mặt nạ.
Tư Mộ Hàn vẫn đứng nhìn Chu Phương từ trên cao, đôi mắt đen lộ ra ngoài mặt nạ đã sâu lại càng sâu hơn, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm mạnh vào Chu Phương, anh u ám hỏi:
“Là mày muốn giết Tiểu Nhã?”
Chu Phương cười giễu cợt, hai mắt híp lại, trong giọng nói mang theo đầy sự tàn nhẫn.
“Tôi không chỉ muốn giết cô ta mà còn hận không thể băm vằm cô ta thành trăm mảnh.”
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn tối sầm lại, anh giẫm lên mu bàn tay của Chu Phương, dùng sức nghiền nát: “Mày thật đáng chết!”
Chu Phương tràn đầy đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẫn không chịu thua mà nói:
“Thân là một người từng trải, tôi khuyên anh đừng để con đàn bà rắn rết kia lừa, cô ta chính là một kẻ mà ngay cả con ruột của mình cũng dám thiêu chết. Nếu anh không muốn có kết cục giống tôi thì tốt nhất hãy mau cắt đứt với cô ta... Á!”
Chu Phương chưa kịp nói hết lời, trên mu bàn tay bỗng truyền đến một trận đau nhức.
Anh ta đau đớn nằm trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa.
“Là mày... đã hại cô ấy?”
Khuôn mặt của Tư Mộ Hàn ảm đạm và đáng sợ dưới lớp mặt nạ.
Anh không rõ liệu có phải Đường Thanh Nhã đã tự thiêu chết con ruột của mình hay không, nhưng có một câu anh biết rõ.
Đó là, theo như những gì bác sĩ nói, Tiểu Nhã đã bị xâm hại và từng sinh một đứa con, mà tên đàn ông đó… chính là tên đàn ông chết tiệt trước mắt anh đây.
“Đồ khốn!”
Chu Phương bị hai chữ kia của Tư Mộ Hàn kích thích... anh ta cố chịu đau mà phản bác lại: “Chúng tôi là cả hai đều tự nguyện!”
Nghe vậy, ánh mắt Tư Mộ Hàn trầm xuống, chân hơi nâng lên rồi đạp mạnh vào bụng Chu Phương.
Cơ thể Chu Phương vì đau đớn lập tức ưỡn người lên, anh ta nằm trên mặt đất, cơ thể co quắp lại.
Tư Mộ Hàn thu chân lại, nhìn Chu Phương đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất, quay qua dặn dò vệ sĩ phía sau.
“Chiêu đãi anh ta thật đàng hoàng, sau đó gửi đến đồn cảnh sát.”
“Vâng!”
Người vệ sĩ nhận lệnh và bước lên phía trước ngay lập tức.
Khi Chu Phương nhìn thấy vệ sĩ đi tới, anh ta lập tức lấy hai tay ôm đầu.
Vẫn không quên nói lời tàn nhẫn: “Anh có biết tôi là ai không? Nếu anh dám đối xử với tôi như thế này, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Chu Phương nhìn theo bóng lưng của Tư Mộ Hàn và hét lên đầy dữ tợn.
Tư Mộ Hàn nhếch miệng khinh thường: “Tôi không cần biết anh là ai, dám động đến người của tôi, chính là kết cục này.”
Dứt lới, Tư Mộ Hàn bỏ đi mà không hề ngoái lại.
“A!”
Tư Mộ Hàn vừa rời đi, tầng hầm bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết.
...
Trong phòng khách.
Nguyễn Tri Hạ ngẩn ngơ ngồi đó, không biết cô đang nghĩ gì, ngay cả khi Tư Mộ Hàn bước vào mà cô cũng không phát hiện ra.
Tư Mộ Hàn nhìn cô gái nhỏ đang ngây người ngồi ở trên sô pha trước mặt, ánh mắt anh hơi tối sầm lại, bước tới ngồi xuống bên cạnh.
Cảm giác có người đang ngồi bên cạnh mình, Nguyễn Tri Hạ chợt quay qua nhìn, lập tức đối diện với khuôn mặt tuyệt đẹp của người đàn ông, cô mím môi cười nắm lấy cổ tay anh, giọng nói dịu dàng kia lại mang theo vẻ cứng cỏi.
“Đã giải quyết xong chưa?”
Tư Mộ Hàn khẽ gật đầu: “Cho nguời đưa đến đồn cảnh sát rồi.”
Nguyễn Tri Hạ chỉ ừ, sau đó lại hỏi:
“Tại sao anh ta lại muốn giết Đường Thanh Nhã vậy?”
Hai mắt Tư Mộ Hàn tối sầm lại, vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng, anh tựa đầu vào cô, giọng nói hơi trầm thấp.
“Có lẽ anh ta chính là người đã hại Tiểu Nhã.”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc giương mắt lên, rõ ràng rất kinh ngạc: “Anh ta đã nhận rồi à?”
Tư Mộ Hàn cúi xuống nhìn cô: “Coi như là vậy.”
Khi anh nhớ lại những gì Chu Phương nói vừa rằng hai người họ là đôi bên tình nguyện, ánh mắt của anh lại trở nên mờ mịt.
“Thảo nào Đường Thanh Nhã lại kích động như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, đôi mắt của cô vô thức nhìn về phía tầng hai.
“Tư Mộ Hàn, đừng tha cho anh ta, loại cặn bã như vậy nên giết chết đi.”
Nguyễn Tri Hạ nói với vẻ căm ghét.
Mặc dù Đường Thanh Nhã rất đáng ghét, nhưng một người đàn ông xâm phạm một người phụ nữ không yêu mình, đúng là không thể tha thứ.
“Đương nhiên không thể tha cho anh ta dễ dàng như thế.”
Tư Mộ Hàn nói bằng giọng tàn nhẫn.
Mặc dù anh không yêu Đường Thanh Nhã, nhưng cô ta đã từng cho anh một cảm giác ấm áp khi còn nhỏ, anh sẽ không buông tha cho những người đã làm tổn thương cô ta.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu và không nói gì nữa.
Có lẽ cô không biết phải nói gì.
Tư Mộ Hàn không phải loại người dễ làm dịu bầu không khí và chủ động tìm người bắt chuyện, khi Nguyễn Tri Hạ không nói gì nữa, bầu không khí tự nhiên trở nên gượng gạo hơn rất nhiều.
Cuối cùng, hai người nhìn nhau, nhưng cả hai đều không mở miệng.
Chỉ nhìn nhau như thế, nhưng trong ánh mắt tràn đầy tình cảm ngọt ngào.
Dường như không cần ngôn ngữ cũng có thể giao tiếp thông qua ánh mắt.