Ngược lại bộ dạng người đàn ông lại chẳng hề hấn gì, vẫn tự tay đút canh cho cô.
Dáng vẻ tự cho rằng mình đang cưng chiều cô của anh khiến cô tức muốn nổ phổi.
Uống xong chén canh, Nguyễn Tri Hạ dứt khoát trùm kín chắn, chẳng thèm đoái hoài đến
anh nữa.
Hình như Tư Mộ Hàn cũng không có ý định bắt cô phải để tâm đến anh, mà cầm chén canh cô đã uống hết ra khỏi phòng.
Tư Mộ Hàn vừa rời đi, Nguyễn Tri Hạ liền bò dậy khỏi giường.
Lúc xuống giường, chân cô mềm nhũn, ngã phịch xuống sàn ngay lập tức.
Tư Mộ Hàn chết tiết, rốt cuộc anh đã làm mấy lần thể?
Cô cảm thấy chân mình đã không còn là của mình nữa rồi.
Chân cô mềm nhũn đến mức không thể đứng vững.
Hơn nữa ở chỗ nào đó càng đau đến mức không cần phải nói ra.
Nguyễn Tri Hạ tức đến mức nện xuống sàn nhà, ai dè tay cô lại đau.
Lần này, Nguyễn Tri Hạ càng tức hơn.
Như thể toàn bộ thế giới đều đối đầu với cô vậy.
Thật đáng ghét!
Đợi chân đỡ hơn rồi, Nguyễn Tri Hạ lại đứng lên lần nữa.
Một tay cô vịn tường, từ từ đi ra cửa.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu ra ngoài, rồi liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai thì chui ra ngoài ngay, rồi đi thẳng xuống lầu.
Cô đứng trên cầu thang nhìn xuống dưới nhưng không thấy ai.
Cô lại rón rén chạy xuống lầu ngay lập tức rồi đi về phía cửa chính.
Cô thầm nghĩ mình sắp trốn ra ngoài được rồi.
Nên cực kỳ vui mừng.
Cô thầm vui mừng mở cửa ra..
Nhưng đập vào mắt là hai vệ sĩ uy vũ cao lớn đang đứng ngoài cửa, mặt không cảm xúc nhìn cô nói: “Cô chủ, mời cô quay vào nhà!”
Nguyễn Tri Hạ nhất thời xụ mặt.
Tư Mộ Hàn thật sự muốn giam cầm cố ư?
Cô ủ rũ buồn bã xoay người lại.
Lúc ngẩng đầu lên, bỗng đối diện với cặp mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng thâm thủy, Nguyễn Tri Hạ vô thức căng thẳng.
Trong lòng thầm than không ổn.
Tư Mộ Hàn đang đứng ở gần đó, thân hình cao lớn như núi Thái Sơn đứng sừng sững ở đó không nhúc nhích.
Trong đôi mắt thâm thúy ảm đạm hiện lên cảm xúc mà cô không thể diễn tả được.
Đôi mắt đó đã tạo ra cảm giác áp lực nặng nề đè lên người cô.
“Em muốn trốn khỏi anh đến thế cơ à?”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn chẳng có có chút nhiệt độ.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, rất bất mãn nói: “Tôi là con người chứ không phải là thú cưng của anh, anh dựa vào cái gì mà đòi nhốt tôi?”
“Bởi vì em không nghe lời”
Anh lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi không nghe lời ư?” Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, hơi thê lương hỏi: “Nếu tôi mãi không nghe lời, có phải anh sẽ nhốt cô mãi mãi đúng không?”
Mắt Tư Mộ Hàn lóe lên: “Đúng vậy.”
Nguyễn Tri Hạ nhất thời tức đến mức không muốn nói gì nữa.
Cô dứt khoát đi lướt qua người anh rồi đi thẳng lên lầu.
Tư Mộ Hàn chẳng hề đuổi theo, mà chỉ đứng dưới lầu nhìn chằm chằm bóng lưng đang đi lên lầu của cô.
Anh từ từ siết chặt nắm đấm.
Anh rũ mắt, khóe miệng nở nụ cười chế giễu, trong giọng nói lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Anh thật sự không muốn giam cầm em, nhưng em sốt sắng muốn rời khỏi anh như vậy thì em bảo anh phải làm thế nào?”
Tại sao lúc anh vừa xoay người lại cô đã nghĩ mọi cách để thoát khỏi anh?
Anh chỉ muốn có ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, đừng có suy nghĩ rời xa anh nữa.
Cô vẫn giống như lúc trước muốn làm gì thì làm.
Tại sao cô không bình tĩnh lắng nghe như vậy?
Nguyễn Tri Hạ ngã xuống giường, đầu óc trống rỗng.
Rõ ràng lúc trước bọn họ vẫn còn ngọt ngào như vậy, tại sao chỉ trong chớp mắt lại biến thành mức độ này?
Nguyễn Tri Hạ không khỏi cười cay đắng.
Xem ra ngoài mặt hạnh phúc thật sự chỉ có thể như thế.
Một khi bị đâm thủng thì rất khó phục hồi lại.
Bây giờ trong lòng cô đã có sự ngăn cách, nên khó đối xử với anh giống như lúc trước.
Còn anh, vì cô không nghe lời mà muốn giam cầm cố.
Cô phải làm sao đây?
Cô còn có thể làm gì được?
Tư Mộ Hàn, rốt cuộc anh xem tôi là gì đây?
Là thú cưng hay là vợ?
Trời vừa sáng Tư Mộ Hàn đã nhận được cuộc gọi của Lãnh Thiếu Khiêm, bảo là Đường Thanh Nhã đang nguy kịch.