Đường Thanh Nhã chép miệng, cô ta không thể nuốt trôi được.
Đường Thanh Nhã đành đặt bát đũa xuống, khó chịu nói với Tư Mộ Hàn: “Anh Mộ Hàn, em muốn ra ngoài tìm việc.”
Tư Mộ Hàn đút cho Nguyễn Tri Hạ một ngụm cháo trước, sau đó ngước mắt lên nhìn cô ta, lông mày hơi nhướng lên, giống như không hiểu tại sao đang yên đang lành Đường Tiểu Nhã lại đòi đi tìm việc.
“Được rồi, sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ cũng nhìn Đường Thanh Nhã, dường như cũng muốn biết cô ta định làm gì.
Đường Thanh Nhã ngập ngừng nhìn Tư Mộ Hàn một lúc lâu, rồi như không chịu nổi, nước mắt tuôn rơi.
Cô ta nức nở nói: “Anh Mộ Hàn, em không muốn bị người ta đàm tiếu. Em muốn tự kiếm tiền để nuôi sống bản thân.”
“Ai dám đàm tiếu?”
Tư Mộ Hàn lập tức nổi giận.
Anh đặt muỗng xuống và bình tĩnh nhìn Đường Thanh Nhã.
“Tiểu Nhã, em đừng quan tâm người khác nói gì. Em vẫn chưa khoẻ, chưa thích hợp để đi làm.”
Đường Thanh Nhã nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ mặt rất ấm ức: “Nhưng...”
Đường Thanh Nhã chưa kịp nói xong, Tư Mộ Hàn đã nói thẳng: “Không nhưng nhị gì cả, em là người nhà của Tư Mộ Hàn, ai dám đặt điều nói xấu em, cứ nói với anh.”
Đường Thanh Nhã nhìn Tư Mộ Hàn một cách thận trọng, sau đó gật đầu thỏa hiệp: “Dạ.”
Tư Mộ Hàn thấy cô ta như vậy, không khỏi tự hỏi liệu anh đã làm gì chưa đủ chu đáo hay không.
Anh nói với Đường Thanh Nhã: “Vậy đi, lát nữa anh sẽ gọi điện cho Quan Diêm làm cho em một tấm thẻ, nếu em thấy chán thì lái xe đi mua sắm, em muốn mua gì thì cứ mua.”
Khi Nguyễn Tri Hạ nghe những lời của Tư Mộ Hàn, một ý nghĩa lóe lên trong đôi mắt sáng của cô.
Cô ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn, nhưng không nói gì.
Đường Thanh Nhã đang sững sờ vì được cưng chiều, lắc đầu, xua tay từ chối:
“Anh Mộ Hàn, không cần đâu. Sao em lại không biết xấu hổ mà cầm tiền của anh được chứ.”
Tư Mộ Hàn là một người cứng rắn, và anh sẽ không bao giờ lấy lại những gì mà anh đã cho đi.
Anh cương quyết nói: “Bảo em lấy thì em cứ lấy đi.”
Đó là điều duy nhất anh có thể bù đắp cho cô ta.
Nếu ngay cả điều này mà Đường Thanh Nhã không cần thì anh không biết phải làm thế nào để bù đắp cho cô ta đây.
Anh biết rằng mong ước lớn nhất của cô ta là được kết hôn với anh.
Nhưng anh đã có Hạ Hạ rồi, chắc chắn sẽ không thể cho cô ta được như mong muốn.
Vì vậy anh chỉ có thể dùng phương pháp của bản thân cố gắng hết sức để bù đắp cho cô ta.
Khi Đường Thanh Nhã nghe những lời cương quyết của Tư Mộ Hàn, cô ta chỉ cảm thấy tim mình đau nhói.
Cô ta biết.
Anh Mộ Hàn cố gắng bù đắp cho cô ta.
Nhưng điều cô ta muốn chính là tình yêu của anh.
Nhưng cô ta vẫn biết điều nên không từ chối.
Ít nhất anh Mộ Hàn vẫn còn đối xử với cô ta như trước, vậy là đủ rồi.
Cô ta yếu ớt gật đầu về phía Tư Mộ Hàn: “Vậy thì cảm ơn anh Mộ Hàn.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, không thích dáng vẻ khách sáo của cô ta cho lắm: “Tiểu Nhã, em đừng khách sáo với anh như vậy, cứ như trước đây là được rồi.”
Trước đây cô ta không bao giờ ngại ngùng như thế.
Cô ta ngại ngùng như thế khiến anh thấy không quen.
Đường Thanh Nhã gật đầu và không nói gì nữa.
...
Sau bữa sáng, Nguyễn Tri Hạ có hẹn với La An An, Tư Mộ Hàn đích thân đưa cô đến đó.
Trên đường đi, Nguyễn Tri Hạ cứ ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tư Mộ Hàn vừa lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ bên cạnh mình, anh thấy cô quay lưng về phía mình thì không khỏi buồn bực.
Chuyện gì nữa đây?
Tư Mộ Hàn tấp xe sang một bên, tháo dây an toàn, nhoài tới trước, ôm lấy vai Nguyễn Tri Hạ.
“Sao vậy? Anh đã chọc em giận à?”
Giọng nói trầm ấm của Tư Mộ Hàn hơi khàn khàn, đầy cảm xúc, rất khiêu khích.
Nguyễn Tri Hạ chống tay lên má và nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, thấy Tư Mộ Hàn đặt tay lên vai cô, cô không kìm được tức giận vặn vai, thoát khỏi tay anh.
Cô giả vờ không hiểu anh đang hỏi gì và đáp: “Tại sao anh lại dừng xe?”
Trong giọng nói của cô không hề gợn sóng, đến nỗi không ai có thể biết được cô đang vui hay đang tức giận.
Tư Mộ Hàn nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, sau đó nhìn Nguyễn Tri Hạ vẫn đang quay lưng về phía mình, anh lắc đầu bất lực, lại nhoài người tới.
Cằm của anh đặt lên vai trái của cô, một tay anh cầm lấy tay cô đang đặt trên bụng, hỏi bằng một giọng khàn khàn đầy cảm xúc:
“Sao vậy? Không phải lúc nãy anh đã phối hợp rất tốt với em à? Sao còn tức giận thế?”
Tư Mộ Hàn cảm thấy hôm nay mình không có chọc giận cô thì phải.
Đang yên đang lành, sao lại giận rồi?
Nguyễn Tri Hạ lại vặn vai, cố gắng hất cằm anh ra khỏi vai mình.
Tuy nhiên, ngay khi người đàn ông thấy cô vặn vai, anh lập tức ôm cô chặt hơn.
Môi anh cố ý hôn lên cổ cô, càng nguy hiểm hơn nữa là hơi thở phả ra từ mũi càng khiến cổ cô ngứa ngáy khó chịu.
Cô rụt đầu và dùng tay đẩy anh ra.
“Ngứa chết đi được, anh tránh ra đi.”
Nguyễn Tri Hạ phàn nàn với anh.
Anh không nhận ra cô không muốn nói chuyện với anh sao?
Thật là.
Mình đã làm gì mà còn không rõ à?
Nguyễn Tri Hạ không muốn để ý đến tên đàn ông xấu xa, anh đưa tiền cho người phụ nữ khác ở ngay trước mặt cô là có ý gì?
Nguyễn Tri Hạ không muốn thừa nhận điều đó, nhưng rõ ràng là cô đang đánh đổ một bình giấm chua.
Nhìn thế nào cũng thấy chua loét thế này.
Tư Mộ Hàn cầm một bàn tay của cô, tay kia lại vuốt ve khuôn mặt cô, cưỡng ép xoay mặt cô lại, buộc cô phải nhìn chính mình.
Nguyễn Tri Hạ bị cưỡng chế quay lại, tức giận liếc nhìn Tư Mộ Hàn, bĩu môi nhưng không nói.
Nhìn thấy cô bé phụng phịu như chú cá vàng nhỏ dễ thương, Tư Mộ Hàn nghĩ thật buồn cười và đáng yêu.
Anh bất đắc dĩ hỏi:
“Sao thế? Em không nói làm sao anh biết được?”
Anh thực sự không nghĩ ra ,sao đang yên đang lành mà cô lại tức giận được chứ?
Anh không hỏi, Nguyễn Tri Hạ còn đỡ tức.
Bây giờ anh lại hỏi cô hết lần này đến lần khác, ra vẻ ngây thơ như không biết mình đã làm gì khiến cô tức giận.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay đặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, hừ giọng: “Anh còn mặt dày mà hỏi em à?”
“Anh đưa tiền cho người phụ nữ khác trước mặt vợ là có ý gì?”
Tư Mộ Hàn sững sờ một lúc, sau đó không khỏi cười khúc khích, vươn tay kéo cô khỏi ghế phụ, ôm chặt cô vào lòng,
Anh xoa xoa mái tóc của cô, trìu mến nói:
“Ngoan, toàn bộ con người anh đều là của em, chỉ cần em muốn thì chẳng phải của anh sẽ là của em sao?”
“Không phải chỉ đưa cho cô ấy một tấm thẻ thôi mà, có gì đâu chứ?”
Tư Mộ Hàn luôn hào phóng khi nói đến những việc có thể giải quyết bằng tiền.
Chỉ cần Đường Thanh Nhã không đòi hỏi anh bất cứ điều gì khác thì anh dễ giải quyết rồi.
Nhưng anh cũng biết rằng người phụ nữ nhỏ bé của mình là một con quỷ lòng dạ hẹp hòi, nên dỗ dành thì vẫn phải dỗ.
“Lát nữa anh sẽ chuyển hết tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh sang cho em đứng tên, được chưa?”