Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm sao hả, cậu còn cãi à?” 

Tư Mộ Hàn là một người không chấp nhận phản bác. 

Cô gái của anh muốn đánh ai thì đánh kẻ đó. 

Nhưng nếu ai dám đánh người phụ nữ của anh, vậy thì thật xin lỗi. 

Anh sẽ không hạ thủ lưu tình. 

“Đúng đúng... Là lỗi của em, em không nên phản kích, em nên để cho chị dâu dạy dỗ.” 

Đường Ngọc có nỗi khổ khó nói. 

Rõ ràng không phải là lỗi của anh ta, tại sao lại phải xin lỗi chứ? 

Nhưng mà không xin lỗi thì e là anh họ anh ta sẽ tìm người đến đập cho anh ta một trận. 

Đây là điểm đáng sợ của anh họ. 

Lần đầu tiên La An An nhìn thấy Đường Ngọc sợ hãi rúm ró như vậy. 

Cô ấy không khỏi cảm thấy hả giận. 

Không ngờ rằng người được xưng là tiểu bá vương như Đường Ngọc cũng có người để sợ. 

Mà người đó lại chính là chồng của Hạ Hạ, Tư Mộ Hàn. 

Thế giới này đúng là nhỏ bé. 

Tư Mộ Hàn lại là anh họ của Đường Ngọc. 

Có điều cô ấy ở nhà họ Đường nhiều năm như vậy, tại sao chưa từng nghe nói nhà họ Đường có quan hệ thân thích với nhà họ Tự nhỉ? 

Thật là kì lạ. 

Tư Mộ Hàn sốt sắng nắm lấy tay Nguyễn Tri Hạ, hỏi cô: “Tay đánh có đau không?” 

DN 

Trong lúc nhất thời Nguyễn Tri Hạ không phản ứng kịp Tư Mộ Hàn đang hỏi về chuyện gì. 

Cho đến lúc anh mở lòng bàn tay cô ra xem xét kĩ càng. 

Cô mới hiểu được người đàn ông này đang hỏi chuyện gì. 

Anh đáng yêu quá đi mất. 

Lại còn hỏi tay cô đánh có đau không, không phải anh nên quan tâm xem Đường Ngọc bị cô đánh có đau không hay sao? 

Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ muốn nói là cô lấy túi xách đánh nên tay không bị đau. 

Có điều cô nhìn thấy vẻ mặt xanh mát của Đường Ngọc. 

Bỗng nhiên lại sắp nói ra lại thay đổi, cô ấm ức nói: 

“Đau lắm chứ. Anh nhìn xem, đỏ hết cả lên này.” 

Cô xòe lòng bàn tay giơ ra cho anh xem. 

Tư Mộ Hàn còn thật sự nắm tay cô tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú 

nhìn. 

Lòng bàn tay nhỏ xinh đúng là hơi đỏ, có điều không quá rõ ràng. 

Nhưng Tư Mộ Hàn vẫn đau lòng. 

“Đã nói em không được phép làm chuyện đánh người làm bị thương đến mình này mà. Nếu mà người ta dám bắt nạt em anh sẽ bảo vệ sĩ đi đánh kẻ đó. 

Đánh chết đánh tàn phế coi như là anh làm, bầu trời có sập xuống cũng có anh đỡ. Chỉ cần em không việc gì là được.” 

Vừa nói anh lại cầm tay cô đưa lên bên miệng thổi phù phù. 

Nhìn Tư Mộ Hàn dịu dàng thổi tay cho cô thật giống như tay cô bị đau vậy. 

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ ấm áp không chịu nổi. 

Sao mà người đàn ông này lại có thể khiến người ta thích như vậy cơ chứ? 

Đường Ngọc tái mét mặt mày nhìn Nguyễn Tri Hạ đứng đó ăn nói bậy bạ. 

Anh ta không khỏi đáp lại một câu: “Anh họ, chị ấy lấy túi xách đánh em sao mà đau tay được.” 

Tư Mộ Hàn nghe thấy vậy chợt ngẩng phắt lên trừng mắt nhìn anh ta đầy sắc 

bén. 

Đường Ngọc giật bắn mình, lập tức sợ rúm người. 

Rụt đầu như con rùa đen. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Đường Ngọc như vậy, không biết hả giận đến mức nào. 

Ai bảo anh ta bắt nạt An An. 

Giờ phải trị anh ta mới được. 

Con người Nguyễn Tri Hạ đột nhiên đảo một vòng giống như đang nghĩ tới điều gì đó, cô bất chợt ôm lấy cánh tay của Tư Mộ Hàn. 

Cô nhìn Tư Mộ Hàn, tỏ ra mình vô cùng yếu đuối, nũng nịu ngỏ lời với anh: “Chồng ơi, nếu như có người bắt nạt bạn thân của vợ thì chồng có ra tay giúp đỡ không?” 

Đường Ngọc nghe thấy lời này, không hiểu sao mí mắt lại giật điên cuồng. 

Quả nhiên. 

Giây tiếp theo anh ta đã nghe thấy anh họ nhà mình nói: “Giúp chứ”. 

Trả lời đơn giản như vậy nhưng lại mang theo mưa máu gió tanh khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở. 

“Chồng ơi, em họ của anh làm chị em tốt của em lớn bụng, bây giờ còn muốn cướp người đi, anh nói xem phải làm thế nào đây?”. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn sắc mặt tức giận xanh mát của Đường Ngọc, khiêu khích hất hàm với anh ta một cái. 

Đường Ngọc nhất thời thấy tức giận. 

Nhưng lại không dám làm gì cô. 

"Đương nhiên là phải chịu trách nhiệm." 

Tư Mộ Hàn hoàn toàn không suy nghĩ gì đã trả lời ngay lập tức. 

Là đàn ông mà khiến cho người ta lớn bụng thì phải đội trời đạp đất gánh vác trách nhiệm. 

Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ giật giật. 

Ở này hay thật đấy. 

Anh có còn là chồng cô nữa không vậy? 

Đường Ngọc nghe thấy Tư Mộ Hàn nói vậy, lập tức cảm thấy vui vẻ. 

Anh ta gật đầu lia lịa phụ họa: “Anh họ nói đúng lắm, quả thật em nên chịu trách nhiệm.” 

La An An sốt sắng: “Ai thèm anh chịu trách nhiệm hả?” 

Nguyễn Tri Hạ tức giận trợn mắt nhìn Tư Mộ Hàn: “Sao có thể chịu trách nhiệm chứ? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?” 

Tư Mộ Hàn vô tội nhìn Nguyễn Tri Hạ. 

Không phải cô hỏi làm thế nào hay sao? 

Tại sao lại không đúng? 

Dù là Tư Mộ Hàn vốn có IQ cao cũng không biết phải làm sao mới đúng. 

Anh quyết định nghe lời vợ: “Vậy em nói phải làm thế nào?” 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK