Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Mộ Hàn ngước mắt lên nhìn về phía Đường Thanh Nhã, nói bằng một giọng u ám:

"Ở công ty có một số việc, bận nên về muộn. Còn chưa ăn cơm."

"Vậy em đi bảo phòng bếp hâm nóng đồ ăn cho anh chị."

Đường Thanh Nhã nói xong liền xoay người đi về phía nhà bếp.

Thấy vậy, Tư Mộ Hàn cũng không ngăn cản cô ta.

Anh bế Nguyễn Tri Hạ vào nhà ăn.

Nguyễn Tri Hạ được đặt lên ghế ăn, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Không biết hôm nay có phải là vì buồn ngủ quá không, vẻ mặt của cô có chút lười biếng, cho người ta thấy dáng vẻ lười biếng còn chưa tỉnh hẳn.

Nhà bếp đang làm nóng các món ăn, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại chống cằm lên, cứ gật gù như con gà mổ thóc.

Có vài lần, suýt nữa bị dập cằm.

Cuối cùng, Tư Mộ Hàn không thể chịu được nữa, lại ôm cô vào lòng, để cô tựa đầu vào vai anh.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt rã rời của cô, Tư Mộ Hàn đưa tay sờ trán cô, tự hỏi có phải cô không được khỏe hay không.

Bằng không thì sao đang êm đẹp, cô lại cứ buồn ngủ mãi.

Nguyễn Tri Hạ dường như cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn với mình, cô không khỏi ôm cổ tay Tư Mộ Hàn, lo lắng nói:

"Tư Mộ Hàn, anh nói xem sức khỏe của em có phải có chuyện gì không?"

Cô mới ngủ ba bốn tiếng, tại sao vẫn cảm thấy buồn ngủ như vậy?

Tư Mộ Hàn đưa tay bóp má cô, nhẹ giọng khiển trách:

"Đừng nói nhảm."

Nguyễn Tri Hạ bực bội lẩm bẩm: "Nhưng em cảm thấy mình thực sự không ổn."

Cô buồn ngủ đến mức này rồi thì có bình thường không cơ chứ?

"Ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện An Khang để kiểm tra."

Tư Mộ Hàn cụp mắt xuống nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, u ám như đường hầm thời gian, nhìn không thấy đáy, cảm xúc ẩn chứa bên trong khiến người ta không thể nhìn ra suy nghĩ của anh lúc này.

Nguyễn Tri Hạ gật đầu, không phản đối.

Nếu có điều gì đó không ổn với cơ thể thì đến khám bác sĩ là đúng.

Dù sao điều trị càng sớm thì càng tốt.

Khi Đường Thanh Nhã đi vào, cô ta nhìn thấy hai người dính chặt lấy nhau không rời, trong đáy mắt hiện lên một tia đau lòng không giấu được.

Nhưng cô ta che giấu nó cực nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không phát giác ra được.

Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang rúc trong vòng tay Tư Mộ Hàn như người không xương, cô ta nheo mắt bước tới.

Cô ta nhẹ giọng hỏi:

"Hạ Hạ, sắc mặt chị trông kém quá, có phải không khỏe không?"

Đường Thanh Nhã nhẹ nhàng đứng đó, trên mặt lộ ra vẻ chân thành.

Mặc dù Nguyễn Tri Hạ không có cảm tình với Đường Thanh Nhã, nhưng sẽ không cố tình xụ mặt.

Nếu người ta cố tình "quan tâm" đến cô, cô cần gì phải làm người ác. Cô gật đầu với Đường Thanh Nhã, mỉm cười lịch sự.

"Tôi không sao, cảm ơn cô đã quan tâm."

Đường Thanh Nhã mỉm cười theo, cô ta nói rất tự nhiên và chân thành:

"Chị là vợ của anh Mộ Hàn, tức là chị dâu của em. Em quan tâm chị là điều nên làm mà."

Sau khi nghe lời này, Nguyễn Tri Hạ vô thức ngước mắt lên nhìn Đường Thanh Nhã.

Đôi mắt của cô ta rất chân thành và không có dấu hiệu nói dối, Nguyễn Tri Hạ không khỏi ngạc nhiên.

Có phải cô đã nghĩ quá xấu về cô ta không?

Hay là cô ta ngụy trang quá tốt?

Trong khoảng thời gian ngắn, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp.

Đường Thanh Nhã đang tỏ ra thân thiện với cô, không phải cô không nhìn ra được.

Nhưng cô ta có thực sự muốn thân thiết với cô hơn không?

Hay có ý đồ riêng?

Nguyễn Tri Hạ đã từng bị tính kế một lần, thật sự không thể mở lòng với Đường Thanh Nhã nữa.

Nhưng nếu cô ta dừng chân trước vách núi, muốn quay đầu lại, cô cũng không thể bác bỏ thể diện của người ta. Dù sao có ai làm người chưa từng quá đáng, phải không?

"Cảm ơn."

Nguyễn Tri Hạ đáp lại Đường Thanh Nhã với một nụ cười chân thành.

Cùng là phụ nữ, Nguyễn Tri Hạ không muốn nghĩ quá tệ về Đường Thanh Nhã.

Nếu Đường Thanh Nhã thực sự muốn thân thiết hơn với cô và không muốn cướp Tư Mộ Hàn của cô, cô sẽ sẵn sàng bỏ đi những nghi ngờ trước đây và kết bạn với cô ta.

Sau tất cả, cô ta và Tư Mộ Hàn cũng được coi là người thân của nhau.

Tư Mộ Hàn chắc chắn cũng rất vui vì cô và Đường Thanh Nhã có thể hòa hợp với nhau.

Tư Mộ Hàn ở một bên nhìn hai người phụ nữ, tôi một lời cô một câu, như thể đã quên sự hiện diện của anh.

Anh không khỏi xụ mặt, như thể đang muốn tìm cảm giác tồn tại.

Anh đưa tay xoa đầu Nguyễn Tri Hạ, nhìn những món ăn đã được dọn ra lần lượt, anh dịu dàng nói:

"Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi."

Sau đó, như nghĩ ra điều gì, anh quay đầu nhìn Đường Thanh Nhã vẫn đang đứng bên cạnh mình, âm thanh trầm thấp đến cực điểm:

"Tiểu Nhã, em ăn chưa?"

Đường Thanh Nhã lắc đầu nói thật: "Chưa, em muốn chờ anh chị về ăn cùng."

Tư Mộ Hàn bưng bát cơm trắng bên cạnh lên, vừa đút cho Nguyễn Tri Hạ vừa trầm giọng dặn dò.

"Sau này không cần chờ bọng anh, đói bụng thì cứ ăn trước đi."

Nhìn Tư Mộ Hàn đang săn sóc cho Nguyễn Tri Hạ ăn, đôi mắt Đường Thanh Nhã lóe lên. Khi cô ta hạ mắt xuống, một tia sáng lờ mờ xẹt qua đáy mắt cô ta.

Cô ta gật đầu và nói một cách ngoan ngoãn:

"Dạ."

Người hầu bước tới, kéo ghế ăn cho Đường Thanh Nhã, Đường Thanh Nhã ngồi xuống.

Vì buồn ngủ, Nguyễn Tri Hạ chưa ăn được mấy miếng thì đã bắt đầu buồn ngủ rồi.

Đường Thanh Nhã nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ăn thì ngủ say, giả vờ như ngạc nhiên hỏi:

"Anh Mộ Hàn, Hạ Hạ xảy ra chuyện gì vậy?"

Tư Mộ Hàn giơ tay lấy khăn ăn lau miệng cho Nguyễn Tri Hạ, đáp lại lời của Đường Thanh Nhã: "Cô ấy hơi mệt."

Đường Thanh Nhã trầm ngâm ồ một tiếng, cụp mắt xuống, không nói gì nữa.

Chỉ là khóe miệng cô ta hơi nhếch lên trong tầm mắt mà Tư Mộ Hàn không nhìn thấy.

"Anh đưa cô ấy đi ngủ trước. Em ăn từ từ đi."

Sau khi Tư Mộ Hàn lau miệng cho Nguyễn Tri Hạ xong, anh bế Nguyễn Tri Hạ đứng lên. Theo phép lịch sự, anh nói một câu với Đường Thanh Nhã, sau đó bế Nguyễn Tri Hạ lên lầu.

Đường Thanh Nhã ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ bước ra khỏi nhà ăn, ánh mắt cô ta dần trở nên lạnh lùng hơn.

Cô ta cụp mắt, nhếch khóe miệng với tâm trạng tốt hơn một chút.

Sau khi Tư Mộ Hàn đặt Nguyễn Tri Hạ trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, anh lấy điện thoại di động ra và gọi cho Tống Thanh Lam.

"Thanh Lam, ngày mai rảnh rỗi hãy giúp tôi kiểm tra tổng quát cho Hạ Hạ."

"..."

Sau khi cúp điện thoại, Tư Mộ Hàn lại cất điện thoại vào túi, ngồi bên giường nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ngủ say, đôi mắt híp lại sâu thẳm.

Đôi bàn tay to khỏe của anh từ từ đáp xuống khuôn mặt say ngủ của người phụ nữ, vuốt ve qua lại một cách lưu luyến đau khổ.

"Hạ Hạ, em phải mạnh khỏe nhé."

Giọng anh hơi trầm và hơi khàn, như đang lo lắng điều gì đó, nhưng cũng có vẻ như đang kìm nén điều gì đó.

Anh lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, ở cùng Nguyễn Tri Hạ một lúc lâu rồi mới đứng dậy và bước ra khỏi phòng ngủ.

Ở dưới lầu, Đường Thanh Nhã đang nấu cháo kê trong bếp.

Cô ta vừa ngâm nga một bài hát vui vẻ vừa khuấy cháo trong nồi.

Khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, cô ta ngừng hát và quay lại nhìn ra cửa.

Chỉ nhìn thấy một bóng dáng mạnh mẽ và cao lớn vụt qua cửa.

Đường Thanh Nhã lập tức vươn tay tắt lửa, sau đó đi đến tủ khử trùng lấy ra một cái bát và một cái muôi.

Cô ta đổ cháo kê đã nấu ra bát, sau đó cầm lấy và bước ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK