Lúc Nguyễn Tri Hạ nghe những lời này của Mục Cảnh Y, cô nghĩ đến ánh mắt u ám của Mặc Thâm, sau đó không tiếng động mà cười.
Sao Mặc Thâm có thể không nhìn ra.
Sợ là cố ý giả ngụ thôi.
"Chị Hạ, chị nói xem có phải do dáng người của em không đẹp như chị không? Nếu không tại sao anh Thâm lại nói em là trẻ con chứ?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn dáng người trước sau căng phồng của Mục Cảnh Y, mặc dù vẻ mặt nhìn rất trẻ con, giống như trẻ vị thành niên, nhưng trên thực tế, dáng người của Mục Cảnh Y rất tốt.
Cô ấy có khuôn mặt của một loli, nhưng lại có thân hình của ác ma.
Nguyễn Tri Hạ nói: “Y”, nếu dáng người của em còn không đẹp, sợ là tất cả phụ nữ trên đời này sẽ bị em làm cho tức chết mất."
Mục Cảnh Y rũ mắt nhìn chính mình, cảm thấy cũng khá ổn.
Nhưng khi nghĩ đến mỗi lần Mặc Thâm đối xử với cô ấy như một đứa trẻ, cô ấy lại cảm thấy mất tự tin.
Cô ấy cụp mắt xuống, không tự tin nói: "Thật sự tốt như vậy sao? Nhưng anh Thâm luôn đối xử với em như một đứa trẻ, thật đáng ghét, người ta cũng mười tám tuổi rồi!"
"Cô gái ngốc, anh Thâm của em bị mù nên mới không thể nhìn thấy sự tốt đẹp của em"
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Mục Cảnh Y thực sự rất dễ thương.
Cô hơi bị cô ấy mê hoặc.
Cô nghĩ nếu YY và Manh Manh đứng một chỗ, chắc chắn sẽ là một cặp chị em loli.
Mục Cảnh Y cười không nói gì.
Nhưng không đến một giây, cô ấy đột nhiên hỏi: "Đúng rồi chị Hạ, chị còn chưa nói cho em biết tại sao chị và anh Thâm quen nhau!"
Nguyễn Tri Hạ: "..”
Cô gái này dường như có trí nhớ khá tốt.
Cô đã đổi chủ đề lâu như vậy mà cô ấy vẫn có thể quay lại.
"Cái này..."
Nguyễn Tri Hạ thực sự không biết phải nói thế nào.
Đúng lúc này, Mặc Thâm xuất hiện.
"Tiểu Y, ba nuôi kêu em buổi tối tới thăm ông ấy."
Mặc Thâm không nhanh không chậm bước tới, lúc ánh mắt rơi vào nụ cười chưa kịp thu lại của Nguyễn Tri Hạ, anh ta hơi thất thần.
Mục Cảnh Y nghe xong ỉu xìu, vẻ mặt ảm đạm, tức giận bĩu môi, trừng mắt nhìn Mặc Thâm rồi nói:
"Anh Thâm, anh thật đáng ghét! Rõ ràng biết em ghét nhất tới chỗ ba mà còn gọi điện thoại cho ba!"
"Tiểu Y, ba nuôi rất lo lắng cho em, em đừng tùy hứng như vậy!"
Mặc Thâm nhìn Mục Cảnh Y, chỉ cảm thấy đau đầu.
Cô gái này càng lớn càng nổi loạn.
"Hừ hừ! Anh chỉ biết nói giúp ông ấy! Cả ngày ông ấy chỉ biết ở bên cạnh mẹ!"
Mục Cảnh Y hừ lạnh.
Mặc Thâm: "..."
Ba nuôi vốn là thế nô, rất thích ở cạnh vợ cũng không có gì sai.
Nhưng...
Như nghĩ đến điều gì đó buồn bã, đáy mắt Mặc Thảm lóe lên một tia u sầu.
Mục Cảnh Y đi tới nắm cổ tay của Nguyễn Tri Hạ rồi nói Với Mặc Thâm: “Anh Thâm, em không muốn về, em muốn chơi với chị Hạ!"
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Mặc Thâm hơi ngạc nhiên khi nhìn hai người đã trở nên quen thuộc.
Mặc dù Tiểu Y hoạt bát, rất dễ kết bạn.
Nhưng anh ta vẫn ngạc nhiên về tốc độ kết bạn của cô ấy, quả là đáng kinh ngạc.
Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt có chút phức tạp.
Tiểu Y thật tâm muốn làm bạn với cô.
Về phần cô, anh ta không biết cô đang nghĩ gì khi tiếp xúc với Tiểu Y.
Anh ta chắc chắn cô vẫn đang nghĩ cách thoát khỏi đây.
Cô có mấy phần thành tâm kết bạn với Tiểu Y?
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm đang nghi ngờ nhìn cô thì nhếch môi mỉa mai.
Sao?
Nghĩ cô không biết xấu hổ như anh ta sao?
Cảm thấy cô sẽ lợi dụng YY?
Dù rất muốn thoát khỏi đây nhưng cô sẽ không vô liêm sỉ như vậy.
Sẽ không lợi dụng một cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời.
Cô thích YY, là thích từ tận đáy lòng mình.
Mặc Thâm nhìn vẻ mỉa mai trên khóe miệng Nguyễn Tri Hạ mà cảm thấy có chút chói mắt.
Anh ta quay đầu đi, nhìn Mục Cảnh Y nói: "Tiểu Y, em đừng tùy hứng, cha nuôi đã phải người tới đón em."
Mục Cảnh Y đột nhiên hừ một tiếng: “Anh Thâm, em ghét anh!"
Nói xong liền nhanh chân chạy đi!
Mặc Thâm: “...”
Nhìn Mục Cảnh Y đã chạy mất tăm, đầu Mặc Thâm đột nhiên đau nhức.
Cô gái này thực sự càng ngày càng không nghe lời.
Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ mặt bất lực của Mặc Thâm, trong lòng có chút hết giận.
Thì ra dù có đáng ghét đến đầu thì cũng phải chịu thua trước người khác.
Dường nhưYY khiến người đàn ông này đau đầu.
Cảm nhận được ánh mắt cực nóng ở phía sau, Mặc Thâm hơi quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt xem kịch vui không che giấu của Nguyễn Tri Hạ, Mặc Thâm mím chặt khóe miệng.
Anh ta nheo mắt lại và nói với Nguyễn Tri Hạ: “Tiểu Y rất đơn giản, cô đừng nghĩ đến việc lợi dụng em ấy để trốn khỏi đây."
Nguyễn Tri Hạ chế nhạo: “Anh cho rằng tất cả mọi người đều vô liêm sỉ và đáng khinh như anh sao?"
Mặc Thâm: “...”