Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng khi nhớ đến ý nghĩa của việc hôm nay mời anh ta đến, Tư Mộ Hàn nhẫn nhịn xuống.

Tư Mộ Hàn tự rót cho mình một tách trà khác, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó từ từ nhìn Mặc Thâm.

Đôi mắt anh sâu đen thăm thẳm, như thể có một bí mật nào đó không thể nhìn trộm, cực kỳ bí ẩn.

Anh hỏi: “Mặc Thâm, anh yêu cô ấy thật sao?”

Nghe Tư Mộ Hàn nói vậy, khuôn mặt của Mặc Thâm sững sờ.

Anh ta có yêu Hạ Hạ không?

Tư Mộ Hàn, anh đây là…?

Không ngờ lại hỏi anh ta một câu như vậy.

Mặc Thâm nhìn lại Tư Mộ Hàn với vẻ mặt như anh là đồ ngốc: “Hôm nay anh uống nhầm thuốc à?”

Tại sao anh ta lại cảm thấy hôm nay Tư Mộ Hàn rất kỳ lạ.

Tư Mộ Hàn cụp mắt xuống, đôi mắt dài và hẹp nhuộm một tầng sương mù dày đặc nhìn tách trà màu nâu, chậm rãi mở miệng.

“Tôi yêu cô ấy.”

“…” Mặc Thâm bị lời tỏ tình bất ngờ của anh làm cho suýt nữa ngã xuống đất.

Anh yêu cô, liên quan gì đến anh ta?

Cố ý nói với anh ta mấy lời này, là muốn khoe khoang cái gì à?

Tư Mộ Hàn không để ý đến Mặc Thâm, anh tự nói với bản thân mình: “Tôi yêu cô ấy, rất yêu cô ấy.”

“Nhưng hiện giờ cô ấy đã bị nhiễm một loại virus rất mạnh, nếu không tìm được thuốc giải, cô ấy sẽ không thể sống quá ba tháng.”

Đồng tử của Mặc Thâm co lại ngay sau những lời nói của Tư Mộ Hàn, không thể sống quá ba tháng ư?

Sao có thể như thế được!

Đôi mắt Mặc Thâm đỏ hoe, anh ta tức giận bước tới và tóm chặt lấy Tư Mộ Hàn, ánh mắt nham hiểm như muốn xé nát anh.

“Hạ Hạ đã bị nhiễm virus gì? Sao đang yên đang lành cô ấy lại bị nhiễm virus được?”

Tư Mộ Hàn để cho Mặc Thâm giữ anh mà không kháng cự lại, anh nhìn Mặc Thâm với đôi mắt đau đớn và buồn bã.

“Tôi không biết tại sao cô ấy lại nhiễm virus đó. Tôi chỉ biết rằng đó là virus cấp độ II do nhóm tội phạm Myanmar phát triển để trừng phạt những kẻ phản bội. Tôi còn không biết liệu có thuốc giải hay không.”

“Mặc Thâm, Tư Mộ Hàn cả đời này chưa từng cầu xin ai.”

“Bây giờ, tôi cầu xin anh, đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi với Hạ Hạ nữa.

Nếu không tìm được thuốc giải, cô ấy chỉ còn ba tháng nữa thôi, nếu anh thật sự yêu cô ấy, anh nên biết rằng cô ấy ở bên cạnh tôi mới là điều hạnh phúc nhất.”

Lời nói của Tư Mộ Hàn tràn đầy buồn bã và đau đớn, thậm chí ánh mắt của anh cũng trở nên vô cùng nặng nề.

Một người kiêu ngạo như anh, chưa bao giờ cúi đầu trước người khác.

Vào lúc này, để cho Nguyễn Tri Hạ tái hôn với mình mà không có gánh nặng nào, anh đã không ngần ngại hạ mình cầu xin Mặc Thâm hãy buông tay.

Nghe Tư Mộ Hàn nói vậy, Mặc Thâm chỉ cảm thấy tim mình như bị đâm một dao, tới mức không thở nổi.

Anh ta nới lỏng cổ áo của Tư Mộ Hàn, khi bắt gặp đôi mắt đỏ rực của anh, anh  ta không thể tin được.

“Không! Tôi không tin, nhất định là anh đang nói dối tôi!”

Mặc Thâm nắm chặt tay lại, không thể tin những gì Tư Mộ Hàn vừa nói.

Đây không phải là sự thật.

Sao Hạ Hạ chỉ còn có ba tháng nữa chứ, anh ta đã tìm cô suốt mười lăm năm, cuối cùng cũng tìm được, sao cô lại có thể không sống nổi quá ba tháng chứ.

Anh ta còn chưa chính thức theo đuổi cô, sao cô có thể chết được!

“Tôi ước rằng đó không phải là sự thật.” Tư Mộ Hàn cười ảm đạm: “Nhưng đó lại là sự thật.”

Anh hy vọng rằng điều đó không đúng hơn bất kỳ ai khác, nhưng đó là sự thật.

Tư Mộ Hàn biết Mặc Thâm không tin những gì anh nói, vì vậy anh đành phải cho anh ta xem báo cáo nghiên cứu về máu mà Tống Thanh Lam đã làm cho Hạ Hạ.

“Đây là bản báo cáo mà em gái tôi, một thiên tài dược học đã làm xét nghiệm máu cho Hạ Hạ, đã xác định Hạ Hạ bị nhiễm loại vi rút cấp độ II nguy hiểm nhất của Myanmar.”

Mặc Thâm run run cầm lấy bản báo cáo, cúi đầu nhìn lướt qua, chỉ cần liếc mắt qua cũng đủ làm cho anh ta choáng váng.

Mặc Thâm tung thẳng nắm đấm về phía Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, anh bảo vệ cô ấy như thế nào vậy, sao lại để cô ấy bị nhiễm mấy thứ virus đó hả?”

Tư Mộ Hàn không né tránh, bị trúng cú đấm của Mặc Thâm, cụp mắt xuống và không biện giải cho chính mình.

“Là lỗi của tôi, tôi đã không bảo vệ tốt cho cô ấy. Nhưng, đó không phải là lý do anh thảo phạt tôi.”

“Mặc Thâm, coi như cú đấm này là tôi trả cho anh. Hồi đó anh đã cầu xin Bạch Tuyền cứu tôi, vậy tôi sẽ trả lại cú đấm này cho anh.”

“Đồ thối tha!”

Mặc Thâm tức giận tung thêm một cú đấm nữa, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn không tránh, hai má đỏ bừng.

Ngay cả khóe miệng cũng tràn những mạch máu nhỏ như những con rắn.

Tư Mộ Hàn đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng: “Một đấm này tôi thay Hạ Hạ trả cho anh, từ nay về sau hai người không ai nợ ai nữa, đừng lấy cái cớ vì đã cứu tôi mà cứ dây dưa với cô ấy!”

“Người đã cứu tôi là Bạch Tuyền, tôi sẽ tự đi cảm tạ Bạch Tuyền.”

“Tư Mộ Hàn, anh đang nằm mơ! Tôi sẽ không để Hạ Hạ chết, lại càng không để cô ấy cứ thế mà gả cho anh.”

Đôi mắt Mặc Thâm đỏ ngầu hoàn toàn không có ý định từ bỏ Nguyễn Tri Hạ.

Hai mắt Tư Mộ Hàn tối sầm lại, đấm thẳng vào mặt Mặc Thâm một cái, tốc độ quá nhanh khiến Mặc Thâm không kịp phản ứng thì đã nhận một cú đấm trời giáng vào mặt rồi.

“Mặc Thâm, đừng không biết xấu hổ như thế!”

“Tôi hẹn anh tới, chỉ là muốn thông báo cho anh biết, anh không cam tâm cũng được, không phục cũng thế thôi! Nói tóm lại, đừng lấy những lời tuân thủ lời ước hẹn để ép buộc Hạ Hạ nữa, nếu không, tôi cho anh có mạng đến Hàng Châu nhưng sẽ không còn mạng để về nữa đâu.”

“Hơn nữa, nhân tiện, nếu không có chuyện gì khác, mẹ của anh đang ở trong tay của bố anh, là chú họ của tôi, Tư Thiên Dật.

Thay vì lãng phí thời gian đến đây phá hỏng tình cảm của tôi với Hạ Hạ, chi bằng nên nghĩ cách đi thăm mẹ của anh còn hơn.”

“Anh luôn nói tôi đã cướp mẹ của anh nên vẫn luôn hận tôi, giờ tôi đã nói tin tức về mẹ anh cho anh biết, có đi tìm bà ta hay không là quyền tự do của anh!”

“Mặc Thâm, đừng nghĩ rằng Tư Mộ Hàn tôi nợ anh, tôi không hề nợ anh. Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Tôi có thể tha thứ cho anh một lần, nhưng không có nghĩa là tôi có thể dung thứ cho anh hai lần!”

“Tránh xa Hạ Hạ ra!”

Vừa dứt lời, Tư Mộ Hàn quay người và bước ra khỏi căn phòng.

Mặc Thâm đứng đó, mãi một lúc lâu sau mà vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Có lẽ anh ta đã bị sốc bởi những gì Tư Mộ Hàn nói sau đó.

...

Sau khi cúng bái ông bà ngoại xong.

Nguyễn Tri Hạ đã hẹn với La An An.

La An An sắp ra nước ngoài, cô ấy muốn tranh thủ khoảng thời gian chưa ra nước ngoài để vui vẻ với cô.

“Hạ Hạ, chúc mừng cậu chuẩn bị tái hôn với Tư Mộ Hàn. Nhưng thật đáng tiếc, tháng sau tớ sẽ ra nước ngoài, nên có lẽ sẽ không thể tham dự hôn lễ của cậu được.”

Khi La An An nghe tin Nguyễn Tri Hạ sẽ tái hôn với Tư Mộ Hàn, cô ấy rất mừng cho cô.

Việc Nguyễn Tri Hạ có thể thoát ra khỏi cái bóng của việc mất em trai và tái hôn với Tư Mộ Hàn cũng là một chuyện tốt.

Trước đó cô ấy còn lo lắng nếu Hạ Hạ biết chuyện của em trai mình, có thể sẽ nghĩ quẩn.

Bây giờ có vẻ như cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều.

Cũng phải.

Nguyễn Tri Hạ giờ đã có Tư Mộ Hàn ở bên, dù có xảy ra chuyện lớn thế nào thì Tư Mộ Hàn cũng ở bên cạnh cô.

“Ừ, tớ còn đang nghĩ cậu sẽ là phù dâu của tớ, đến lúc đó cậu không thể xin phép được à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK