Tư Mộ Phi ngồi ở ghế chính trong phòng họp, nhìn về phía mấy ông cụ của nhà họ Tư, một chút lạnh lùng thoáng qua trên khuôn mặt quyến rũ của cô ấy.
"Thế nào?"
Cô ấy hơi ngẩng đầu nhìn mấy lão công thần này nói sẽ chọn lại người đứng đầu gia tộc.
"Các người cho rằng lão tam không có ở đây, các người muốn bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối như tôi phải không?"
Đôi mắt đào hoa như điện 3.000w của Tư Mộ Phi thờ ơ rơi vào những người có mặt trong phòng.
Cô ấy rõ ràng là phụ nữ, nhưng lại mang đến cho người ta một cỗ khí thế áp chế mạnh mẽ.
"Mộ Phi à, bây giờ Mộ Hàn không có ở đây, vị trí gia chủ nhất định phải có người ngồi, mà người đó tuyệt đối không phải là cháu."
Ông hai nhà họ Tự đứng lên nói.
Đôi môi đỏ mọng của Tư Mộ Phi khẽ nhếch lên, trên khuôn mặt lạnh lùng vô song mang một vẻ kiêu ngạo khó tả.
"Vậy thì ông hai nghĩ xem ai nên ngồi thì tốt hơn?"
Ông hai thẳng thắn nói:
"Bây giờ anh cả không có ở đây, một trong hai người con trai của ông ấy đã bỏ nhà đi, người còn lại đang ở trong tù. Mộ Thành và Mộ Hàn cũng không còn nữa. Vậy đương nhiên phải do con trai cả của ông, Thiên Vũ, sẽ ngồi vị trí đó rồi!"
Tư Mộ Phi lập tức nở nụ cười: "Chú Thiên Vũ ư?"
Cô ấy sờ cằm, nở nụ cười quyến rũ: “Nếu cháu nhớ không lầm, gần đây chú Thiên Vũ hình như thua rất nhiều tiền trong một sòng bạc ngầm. Ông hai định cho một con bạc phá tài sản của nhà họ Tư chúng ta sao?"
"Thiên Vũ không làm được, thì còn có thể để Thiên Dật."
Ông hai trực tiếp nói đến con trai út của mình.
Tư Mộ Phi nở nụ cười ranh mãnh: "Nếu Mộ Phi nhớ không lầm, hình như chú Thiên Dật đã nhiều năm không xuất hiện. Ông có chắc là có thể tìm được chú Thiên Dật không?"
"Nếu không được nữa thì vẫn còn cháu trai lớn của ông, Hạo Hiên"
Ông hai nhà họ Tư tiếp tục không bỏ cuộc.
Tư Mộ Phi khịt mũi, đôi mắt đẹp nheo lại, ý cười chế nhạo lộ ra trong đáy mắt.
"Theo ý tứ của ông hai, ngoài người nhà của ông ra, không ai có thể làm giả chủ được sao?"
Ông hai gật đầu không chút khiêm tốn: "Đúng vậy."
Tư Mộ Phi buồn cười mím môi, ánh mắt nhìn ông hai như nhìn một con chó chết tiệt.
Ánh mắt cô ấy tối sầm lại: "Ông hai, ông phải tự hiểu lấy mình, thứ ông không ăn được thì đừng có nhớ mong, cẩn nhận nghẹn chết đấy!"
"Cô!".
Sau khi nghe những lời Tư Mộ Phi nói, ông hai trừng mắt nhìn cô ấy, ngọn lửa giận dữ đã bùng lên mạnh mẽ.
Lúc trước bị Tư Mộ Hàn trấn áp còn chưa tính.
Bây giờ bị một đứa cháu gái như Tư Mộ Phi làm nhục, ông hai nhà họ Tự tức giận đến mức đập bàn đứng dậy.
"Tư Mộ Phi, tôi là ông hai của cô, sao cô dám nói chuyện như thế hả!"
Tư Mộ Phi nhìn ông hai của nhà họ Tư và nở một nụ cười đặc biệt mê hoặc.
"Đương nhiên là nói tiếng người rồi."
"Chẳng lẽ ông hai không hiểu được tiếng người sao?" Cô cười khẩy nói.
Mấy người có mặt nghe thấy lời nói của Tư Mộ Phi, khóe miệng bất giác co giật, muốn cười nhưng lại không dám cười, vì sợ làm mất lòng ông hai của nhà họ Tư.
Xét cho cùng, dù ông hai của nhà họ Tư không có quyền thừa kế, nhưng ông ta cũng có một số tài sản của nhà họ Tư, đủ để con cháu ông ta tiêu xài hoang phí cả đời.
Ông hai nhà họ Tự tức giận đến mức cả lông mày trắng nhướng lên: "Tư Mộ Phi, cô thật là vô lễ, sao lại dám nói với trưởng bối như thế hả?"
"Được rồi! Bớt xàm ngôn đi!"
Tư Mộ Phi đột nhiên mất kiên nhẫn, cô ấy đứng lên, dùng hai tay chống xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng quyến rũ rất nghiêm túc.
"Tôi không quan tâm nếu các người muốn làm gia chủ, hoặc muốn con trai hay cháu trai của mình được ngồi vị trí gia chủ!"
"Nhưng mà nghe cho rõ đây!"
Hào quang của Nữ hoàng của Tư Mộ Phi đang bừng bừng, như thể gặp thần giết thần, gặp quỷ sẽ giết quỷ.
"Nhà họ Tư, là của lão tam!"
"Cho dù hiện tại cậu ấy không có ở đây, nhưng cũng không tới phiên các người, không có một ai được ngồi đâu!"
"Đương nhiên, nếu không phục thì hoàn toàn có thể lăn ra đây, bà đây không ngại để các người lập tức cút khỏi nhà họ Tư, cuốn gói rời đi đâu.”
Tư Mộ Phi liếc nhìn ông hai nhà họ Tư, trong giọng nói có chút giễu cợt và châm chọc.