Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, ngoại trừ giọng nói non nớt líu lo của Bánh Trôi ra thì dường như chỉ còn lại tiếng tim đập bùm bùm của Dương Tiêu.
Dương Tiêu nằm bên trái Bánh Trôi, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là cánh tay cô ấy có thể va vào Mộc Quý Bạch, khoảng cách đầu hai người cũng không quá xa.
Cô ấy chỉ cần khẽ ngẩng đầu, là có thể nhìn toàn cảnh nét mặt anh ta.
Và điều khiến Dương Tiêu càng khó chịu hơn chính là, chân cô ấy bị chân Mộc Quý Bạch đè lên.
Nhưng anh ta, dường như không có ý thức chuyển chân ra chỗ khác…
Dù sao thì Bánh Trôi vẫn là một đứa trẻ, rất dễ buồn ngủ, cậu bé lôi kéo hai người lại gần rồi huyên thuyên một hồi, đã chìm vào giấc ngủ.
Đầu dựa vào lồng ngực Dương Tiêu, chân lại gác trên bụng Mộc Quý Bạch, tư thế ngủ kiểu này có thể nói là cực kỳ nghịch ngợm.
Dương Tiêu thấy Bánh Trôi đã ngủ say vẫn không chịu thành thật, đành bất lực lấy chân cậu bé đang gác trên bụng Mộc Qúy Bạch xuống, sau đó đặt đầu cậu nằm chính giữa.
Sau khi làm xong tất thảy, Dương Tiêu ngẩng đầu lên theo bản năng, nhưng cô ấy lại không lường trước được, ánh mắt mình vô tình đụng trúng con ngươi dịu dàng hòa nhã của Mộc Quý Bạch.
Hô hấp của cô ấy bỗng trở nên căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn.
Dù sao cũng là người mình thích, nay lại cùng chung chăn gối, sao có thể không khẩn trương được?
Phải biết rằng, năm đó là cô ấy uống say, nên mới mơ hồ ngủ với anh ta.
Mặc dù trước kia cô ấy đã ngủ với anh ta, nhưng khi đó cô ấy vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, không biết bản thân thích anh ta.
Mà trong mắt Mộc Quý Bạch, cô ấy chỉ là một người đàn ông mà thôi.
So với Dương Tiêu tâm loạn như ma, thì Mộc Quý Bạch nhìn chung lại có vẻ già đời chuyện tình trường, không hề có vẻ gì là xấu hổ, chỉ là thấy ngực cô ấy phập phồng mãnh liệt như kia, anh ta thuận miệng hỏi một câu: “Tim cô đập nhanh quá, cô đang khẩn trương?”
Dường như anh ta đã quá quen với việc ngủ cùng phụ nữ.
Dương Tiêu thấy bản thân thì cứ khẩn trương, mà Mộc Qúy Bạch lại bình tĩnh thản nhiên, khiến cô ấy không kìm được cảm giác trống rỗng.
Cô ấy trả lời không hề nghĩ ngợi: “Không có.”
Có phải trong những năm gần đây, anh ta đã ngủ với phụ nữ vô số lần?
Nếu không thì tại sao lại có thể bình tĩnh được như vậy?
Dù gì đi chăng nữa, thì cô ấy cũng là một người phụ nữ.
Chẳng lẽ anh ta không có bất cứ suy nghĩ ngoài luồng nào sao?
Trên thực tế.
Mộc Quý Bạch hoàn toàn coi cô ấy là người anh em ngày xưa, trước đây đã từng ngủ qua rồi, có gì phải khẩn trương.
Cho nên mới nói, kết cấu của phụ nữ và đàn ông khác nhau, tư tưởng cũng khác nhau.
“Nói dối.”
Mộc Quý Bạch thẳng thắn vạch trần lời nói dối của cô ấy.
Dương Tiêu bị vạch trần lại thành ra thẹn quá hóa giận: “Mộc Quý Bạch, có phải trước đây anh thường xuyên ngủ với phụ nữ đúng không?”
Mộc Quý Bạch ngẩn người, sau đó mới lạnh mặt nói một câu: “Có tin là bây giờ tôi thịt cô luôn không?”
Mặc dù nhìn qua Mộc Quý Bạch có vẻ ôn tồn lễ độ, nhưng trong xương cốt anh ta vẫn là một người tàn ác.
Dáng vẻ lúc lạnh mặt của anh ta, thật sự khiến người ta sợ hãi.
Dương Tiêu bị lời nói của anh ta chọc cho đỏ mặt, cô ấy lẩm nhẩm nói thầm một câu.
“Cầm thú!”
Suýt chút nữa là bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc, nói gì thì nói người đàn ông này cũng không phải kiểu người lương thiện gì, trên tay anh ta đã nhuốm không ít máu.
Địa vị như giờ này ngày hôm nay của anh ta, sau có thể giống như vẻ ngoài đó được chứ.
“Cầm thú?”
“Xem ra cô thật sự muốn tôi thịt cô!”
Mộc Quý Bạch nheo mày, nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt có phần u ám, đôi mắt sắc bén tựa như sói khiến Dương Tiêu sợ tới mức hoảng loạn.
Cô ấy vội ôm chặt Bánh Trôi Nhỏ, nhìn chằm chằm Mộc Quý Bạch bằng nét mặt hoảng sợ hệ như một con thỏ.
“Mộc Quý Bạch, anh… Anh đừng làm bậy!”
Mộc Quý Bạch nhìn dáng vẻ ôm chặt Bánh Trôi với nét mặt đề phòng đó của cô ấy, anh ta thở dài một hơi.
“Tôi còn chưa có ra tay, đã dọa cô thành ra thế này rồi? Sao lại còn nhát gan hơn trước thế hả?”
Nhìn khóe miệng Mộc Qúy Bạch khẽ cong lên tạo thành một nụ cười, Dương Tiêu không biết cố gắng đờ đẫn, cười rộ lên, thật đúng là mê người.
Chỉ có điều…
Cô ấy suy nghĩ cái gì vậy.
Đột nhiên, Dương Tiêu trừng mắt liếc anh ta một cái: “Mượn anh quản tôi!”
Đúng là người đàn ông giảo hoạt, vậy mà còn vọng tưởng dùng mỹ nhân kế!
Cô ấy sẽ không dễ dàng mắc mưu đâu!
Trước đây, Mộc Quý Bạch chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tương lai anh ta sẽ kết hôn.
Nhưng giờ phút này, nhìn dáng vẻ đáng yêu khi trừng mình của Dương Tiêu, anh ta lại có chút mong chờ ngày tháng hai người sống chung sau này.
Dường như là nhớ tới điều gì đó, đột nhiên Mộc Quý Bạch xoay người nằm ngửa, anh ta gác tay lên trán, nhìn đèn chùm pha lê lộng lẫy kia, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm.
“Cô có biết không, cô đi rồi, tôi tìm cô suốt một năm.” Trong giọng nói của anh ta, dường như mang theo chút oán trách.
Từ năm mười lăm tuổi, nhà họ Mộc xảy ra biến cố, ba mẹ ruột bị tai nạn qua đời, chị gái mắc bệnh khó sinh, anh ta giống như một linh hồn lang thang không chốn dung thân, suốt ngày phiêu bạt bên ngoài.
Suốt mười mấy năm, từ đầu đến cuối, đều lẻ loi một mình.
Và những ngày tháng cô độc đó, là Tiêu Dương cùng anh ta vượt qua.
Cho nên với Tiêu Dương, anh ta không thể không cảm kích.
Tiêu Dương làm bạn với anh ta suốt năm năm, dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh ta.
Nhưng bốn năm trước, Tiêu Dương lại không rên lấy một tiếng đã rời đi, khiến anh ta phải trải qua cảm giác mất đi người bạn của mình lần thứ hai, mà cảm giác đó, thật sự chẳng dễ chịu chút nào.
Dương Tiêu nghe vậy, cảm thấy không thể tin nổi, con ngươi khẽ run lên, tìm cô ấy suốt một năm?
Tại sao?
Cô ấy gặp anh ta khi mười chín tuổi.
Khi đó, anh ta là một tên côn đồ đang chạy trốn khỏi ranh giới giữa sự sống và cái chết, còn cô là một cô nàng tomboy sửa tên đổi họ, cắt tóc ngắn, mặc quần áo nam giới để tránh sự truy đuổi của kẻ thù.
Cuộc gặp mặt giữa hai người cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Lý do là vì tranh cái gầm cầu để kiếm chỗ ngủ.
Thời điểm đó, bọn họ thực sự quá chật vật.
Chỉ vì muốn chiếm một cái gầm cầu để làm chỗ ngủ, mà giống như hóa điên, anh tranh tôi đoạt.
Cuối cùng, người thua là cô ấy.
Cô ấy phải trơ mắt nhìn người lớn hơn cô ấy hai tuổi là Mộc Quý Bạch nằm trong gầm cầu ngủ, còn cô ấy ở bên ngoài, bị gió thổi mưa xối.
Cuối cùng, Mộc Quý Bạch nhìn cô ấy bị mưa xối ướt đẫm cả người, đành kéo cô ấy vào lại gầm cầu, hai người cùng nhau trải qua một đêm đáng sợ.
Sau đó, cô ấy luôn đi theo bên cạnh Mộc Quý Bạch.
Làm em trai của anh ta, trở thành chân chạy vặt cho anh ta, nấu cơm giặt quần áo giúp anh ta, còn anh ta thì cung cấp thức ăn và chỗ ở cho cô ấy.
Về sau, anh ta đi theo nhà họ Hổ, lắc mình biến hóa, trở thành lão đại đứng trên cả ngàn đàn em.
Và cô ấy cũng được anh ta gửi vào trường y để học y.
Đồng thời, từng ngày từng ngày trôi qua, tình cảm mà cô ấy dành cho anh ta, bắt đầu có sự thay đổi.
Từ lúc mới bắt đầu cô ấy cái gì cũng không hiểu, sau đó lúc vào học tại trường y rồi, quen biết bạn bè, thế giới cảm xúc của cô ấy dường như đã được khai phá hoàn toàn.
Đối diện với tình cảm dành cho anh ta, cô ấy càng lúc càng không thể giấu.
Mãi cho đến mùng tám tháng sáu, hôm đó Mộc Quý Bạch nói với cô, xưởng rượu đầu tiên của anh ta bắt đầu hoạt động bình thường trở lại, và anh ta rất vui vì điều đó.
Bởi vì đây là cái xưởng rượu đầu tiên của anh ta, cho nên tối hôm đó, bọn họ đã cùng nhau ăn một bữa để chúc mừng.
Sau đó, hai người uống quá chén, mơ mơ màng màng, rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi xong việc rồi, cô ấy tỉnh lại, phát hiện bản thân đã ngủ với Mộc Quý Bạch, sợ tới mức hoang mang hoảng loạn.
Cô ấy không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào, cho nên đã bỏ trốn.
Và lần chạy trốn này của cô ấy kéo dài suốt bốn năm.
Bây giờ nghe anh ta nói, anh ta tìm cô ấy suốt một năm, trái tim cô ấy đột nhiên run lên, cô ấy cụp mắt, cảm xúc nơi đáy mắt cũng không rõ.
Tim đập lại càng mạnh hơn.
Cô ấy cố ngăn chặn trái tim đập cuồng loạn, giọng nói có chút run rẩy: “Tại sao lại tìm tôi?”
Mộc Quý Bạch lắc lắc đầu, đáy mắt tràn đầy sự mê man: “Không biết. Đại khái là tôi đã quen với việc có cô đi bên cạnh rồi. Hơn nữa, cô không từ mà biệt, khiến tôi cảm thấy không thể hiểu nổi.”