Nguyễn Tri Hạ rất cảm kích vì Dương Tiêu đã cứu cô.
Còn cho cô mượn điện thoại.
Dương Tiểu không nói gì nữa, mà chỉ mỉm cười, bế Bánh Trôi Nhỏ rời khỏi phòng.
Dương Tiêu rời đi.
Nguyễn Tri Hạ hơi kích động cầm điện thoại lên, bấm một dãy số quen thuộc.
Cô bấm dãy số như đã in sâu vào tâm trí của cô, tay cô khẽ run lên, hít sâu một hơi rồi bấm gọi đi.
Cùng lúc đó.
Trong ngôi nhà hoang, có hai người đàn ông đang quỳ trước cửa sổ mà Nguyễn Tri Hạ đã nhảy xuống biển.
Tử chi của bọn họ đều bị bắn thủng một lỗ, bây giờ máu tươi đặc quánh đang chảy ra ngoài.
Mà đứng đằng sau bọn họ là một người đàn ông cực kỳ điển trai, khắp người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Tư Mộ Hàn mặt mày u ám, giống như Tu La bước ra từ địa ngục, tay cầm một khẩu súng ngắn màu đen, bây giờ đôi mắt như hồ nước chết đang tràn ngập sự lạnh lẽo mang tính chất hủy diệt.
Đã ba ngày ba đêm rồi.
Hạ Hạ của anh vẫn chưa có tin tức gì.
Tư Mộ Hàn đã đợi đến mức hoa cũng muốn tàn rồi.
Anh không thể đợi được nữa.
Anh muốn những người từng có ý đồ tổn thương Hạ Hạ của anh đều phải sám hối đền tội cho cô.
“Xin anh... hãy cho chúng tôi chết một cách thoải mái!"
Hai người này đều bị bắn thủng tay chân, nhưng vẫn chưa chết, liên tục dập đầu thốt ra mấy chữ không rõ ràng.
Người đàn ông này chính là ma quỷ.
Anh đã bắn bọn họ, nhưng lại không cho bọn họ chết một cách thoải mái, cho dù bọn họ muốn tìm cái chết cũng không có cơ hội.
Mỗi khi bọn họ định cắn lưỡi để tự sát thì luôn có một người tiến tới bóp chặt lấy miệng của bọn họ, thậm chí còn tháo cằm khiến bọn họ muốn chết cũng không được, chỉ có thể vùng vẫy trong đau đớn.
Tư Mộ Hàn ung dung bước tới, đạp vào đầu một người trong số đó, gương mặt nham hiểm tràn đầy nỗi căm hận mang tính chất hủy diệt: "Mày muốn chết à?"
"Không dễ như thế đâu!"
"Tụi mày đều đáng chết! Nhưng tao sẽ không cho tụi mày chết một cách dễ dàng, thoải mái như vậy đâu."
"Tụi mày đã ép Hạ Hạ của tao phải nhảy xuống biển. Mày nói thử xem tạo nên băm nhỏ mày ra cho cả ăn, hay cứ thế ném xuống cho bọn chúng ăn?"
Câu nói âm u lạnh lẽo của Tư Mộ Hàn đã khiến hai người sợ đến mức tè ra quần.
Một người trong số đó đã sợ đến mức ngất đi.
Người chưa ngất nhìn người đã ngất đi bằng vẻ mặt ước ao.
Tại sao anh ta vẫn chưa ngất đi?
"Cậu chủ, chúng tôi đã dẫn người mà bọn họ khai ra đến đây rồi."
Quan Diêm bước vào, đằng sau là hai ám vệ của nhà họ Từ đang áp giải Tiểu Tang.
Lúc này, mặt mũi của Tiểu Tang đã bầm tím, sưng vù, hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt.
Lúc nhìn thấy hai người nằm dưới sàn, đôi mắt sưng như quả óc chó của cô ta sợ đến mức thu nhỏ lại.
Đôi chân vẫn còn cử động đôi chút của cô ta bắt đầu run lên vì sợ hãi.
Tư Mộ Hàn khẽ xoay người lại nói: "Mau dẫn cô ta đến đây."
L
.
Lúc Tư Mộ Hàn xoay người lại, đôi mắt sợ hãi của Tiểu Tang nhất thời mở to.
Không ngờ người đàn ông đó.
Lại trông hơi giống tiên sinh.
Nghĩ đến tiên sinh, tim của Tiểu Tang không khỏi đau nhói.
>
Bộ dạng bây giờ của cô ta là do người đàn ông tuyệt tình kia ban tặng.
Cô ta yêu anh như vậy.
Nhưng anh ấy lại vì một người phụ nữ không quen biết kia, mà hành hạ cô ta thành bộ dạng như bây giờ.
Bây giờ...
Anh còn muốn dẫn cô ta đến đây.
Tiên sinh, sao anh có thể tàn nhẫn với cô ta như vậy?
Cô ta yêu anh nhiều đến thế cơ mà?
Quan Diêm căn dặn người phía sau: "Các cậu mau dẫn cô ta đến trước mặt cậu chủ đi."
"Vang!"
Hai tên ám vệ nhanh chóng kéo Tiểu Tang đến trước mặt Tư Mộ Hàn.
Hai người vừa buông tay ra, Tiểu Tang theo bản năng đứng dậy.
Nhưng cô ta chưa kịp đứng thẳng người thì đoàng, một viên đạn nóng hổi bay xuyên qua chân trái của cô ta.