Tư Mộ Hàn hơi nhướng mày, cực kỳ khát máu nói: “Nhà họ Phương canh chừng rất nghiêm ngặt, nếu ông nội đến đó thì nhớ lỗi cho bằng được người phụ nữ kia ra ngoài. Dám động vào người phụ nữ của cháu mà còn muốn được bình yên vô sự ư? Đừng hòng”
Ông cụ Tư: "..”
Quan Diêm: "..”
“Tam Nhi à, như vậy không hay lắm đâu. Nói thế nào thì đó cũng là cháu gái của ông nội Phương của cháu, nếu cháu giết cô ta thì chẳng phải ông ấy sẽ nổi nóng với cháu à?”
Mặc dù ông cụ Tư rất tức giận về những gì Phương Minh Mị đã làm với cháu dâu, nhưng dù sao người bên kia cũng là cháu gái của bạn thân, làm vậy hơi quá đáng và sẽ làm tổn hại đến hoà khí của hai nhà.
“Ai nói phải giết chết chứ?” Tư Mộ Hàn lạnh lùng nói: “Cháu chỉ muốn gậy ông đập lưng ông thôi. Cô ta đối xử với người phụ nữ của cháu thế nào thì cháu sẽ trả lại cho cô ta như thế rất công bằng.”
Trên trán ông cụ Tư toát mồ hôi lạnh, dường như cháu trai của ông càng ngày càng tàn nhẫn rồi.
Ông có nên nổi giáo cho giặc hay không đây?
(D2
“Ông sẽ đòi người với nhà họ Phương”
Nếu so sánh với cháu trai và cháu dâu thì ông cụ Tư giúp người thân chứ không giúp lẽ phải, huống chi lẽ phải thuộc về phía bọn họ mà.
“Dạ”.
Tư Mộ Hàn gật đầu.
Hai ông cháu hàn huyên được một lúc thì Tư Mộ Hàn chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, ông cụ Tư đã gọi lại: “Hãy chọn một ngày đẹp rồi giới thiệu thân phận của con bé ấy, mặc dù nói là gả thay em gái nhưng dù sao cũng đã cưới hỏi đàng hoàng nên đừng giấu giếm.”
“Cháu biết rồi ạ.”
Tư Mộ Hàn lăn bánh xe rời khỏi căn chòi nghỉ mát.
Khi đi qua hành lang thì gặp Tư Tấn Trung đến báo cáo tin tức với ông cụ Tư.
Khi Tư Tấn Trung nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn, ông ta bèn cười mỉa mai: "Xem ra là người bị tàn phế rồi nên mắt chọn vợ cũng thấp kém hẳn, chẳng qua chỉ là một đứa con gái chẳng có trọng lượng gì mà lại coi người ta như báu vật”
“Chắc là bản lĩnh trên giường của cô ta cũng không tệ nên mới khiến cho cháu trai yêu thích như vậy.”
“Nhưng đáng tiếc, cháu trai có thể cứng lên được hay không, đó mới là vấn đề, ha ha..”
Sau khi nói mấy lời độc địa thì Tư Tấn Trung bỏ đi tới phía trước.
Bỏ lại Tư Mộ Hàn với khuôn mặt không thay đổi.
“Cậu chủ, chú hai nói chuyện cũng thật quá đáng”.
Quan Diêm bất mãn nói.
“Có điều chỉ khoe khoang được trong chốc lát mà thôi. Đi thôi, mặc kệ đi.”
Những lời nói vô thưởng vô phạt này đối với anh mà nói thì chẳng là gì cả.
Bởi vì Tư Mộ Hàn đã rút đơn kiện nên Nguyễn Tử Nhu được tuyên bố trắng án.
Nguyễn Tử Nhu vừa ra khỏi đồn cảnh sát đã khóc và vùi mặt vào lòng mẹ: “Mẹ ơi, con đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa.”
Đinh Uyển Du cũng ôm lấy Nguyễn Tử Nhu đầy kích động.
Con gái của bà ta.
Mẹ sẽ không thể nhìn thấy con chết mà không cứu, mẹ cũng chỉ có một mình con.
“Mẹ, tại sao Tư Mộ Hàn lại rút đơn kiện vậy? Có phải mẹ đã đi gặp anh ta nói gì phải không?”
Nguyễn Tử Nhu cũng rất ngạc nhiên, cô ta không hiểu tại sao Tư Mộ Hàn lại đột ngột rút đơn kiện.
Định Uyển Du không trả lời câu hỏi của Nguyễn Tử Nhu, mà nhìn cô ta với vẻ buồn bã: “Nhu Nhi à, đáng lẽ ngày đó con không nên đào hôn. Nếu ngày đó con không đào hôn thì có lẽ bây giờ người được Tư Mộ Hàn cưng chiều chính là con”
Mặc dù Tư Mộ Hàn đã bị biến dạng và tàn tật nhưng quyền lực vẫn ở trong tay, thân là người nối nghiệp tương lai của nhà họ Tư, anh vẫn có thể hô mưa gọi gió, thay đổi mọi việc như chong chóng được. Nếu ngày đó Nhu Nhi gả cho anh thì sẽ không xảy ra những chuyện như vậy.
Họ cũng sẽ không bị con nhỏ chết tiệt Nguyễn Tri Hạ đó đuổi ra ngoài.
“Mẹ...” Nguyễn Tử Nhu nói với vẻ oán giận: “Nhưng Tư Mộ Hàn đó thật đáng sợ.”
Chưa kể đến việc anh bị biến dạng và què quặt, chỉ nói đến tính cách tàn bạo của anh đã khiến cô ta sợ chết khiếp rồi, làm sao dám gả cho anh nữa chứ.
“Thế con có thấy anh ta tàn bạo với con nhỏ chết tiệt Nguyễn Tri Hạ đó không?”
“Chính vì Nguyễn Tri Hạ có cậu ta làm chỗ dựa nên giờ mới đè đầu cưỡi cổ chúng ta đấy.”