Bởi vì Nguyễn Tri Hạ nghĩ quá nhập thần, nên khi nghe thấy có người hỏi, cô vô thức nói ra suy nghĩ trong đầu: "Đang nghĩ về sự chênh lệch giữa Nguyễn Trị Hạ và Tư Mộ Hàn."
Tư Mộ Hàn nghe thấy thế, mặt mày lập tức tối sầm: "Giữa anh và em có gì chênh lệch chứ?"
Anh và cô là vợ chồng, mọi thứ của anh đều là của cô hết, sao lại có chênh lệch được?
Nguyễn Tri Hạ bị giọng điệu lạnh lùng của Tư Mộ Hàn đánh thức, cô giật nhẹ
mình một cái, vội quay đầu nhìn. Đập vào mắt là cặp mắt âm trầm sắc bén của người đàn ông kia, không hiểu sao bỗng thấy hơi rụt rè.
Tuy ánh mắt của Tư Mộ Hàn rất đáng sợ, nhưng cô lại chẳng thấy sợ hãi.
Giữa vợ chồng với nhau, không có gì là không thể nói.
Trong lòng nghĩ sao thì ngoài miệng cũng nói vậy. Cô không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: "Nhiều lắm. Em phát hiện hình như mình chẳng hiểu anh chút nào cả."
Tư Mộ Hàn rất bất ngờ với câu trả lời của cô, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất vui.
Xem ra cô vợ nhỏ của anh đã bắt đầu để ý, muốn tìm hiểu về anh rồi, đây đúng là chuyện tốt.
Nghĩ tới đây, giọng điệu của anh vô thức ôn hòa hơn nhiều: "Em muốn biết gì về anh?"
Trái lại, Nguyễn Tri Hạ lúc này lại cảm thấy ngại lắm, mặt không hiểu sao lại nóng hừng hực cả lên.
Nghĩ kỹ lại thì, trông cô thật giống như đang tỏ tình với anh vậy, xấu hổ quá.
Nhưng nói cũng đã nói rồi, còn già mồm cãi láo nữa thì chính là làm kiêu.
25
Cô dịu dàng thì thầm: "Em muốn biết sở thích của anh là gì, anh thích ăn gì nhất, với cả bạn bè của anh nữa.”
Tư Mộ Hàn giơ tay sờ sờ cằm mình, ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ có chút sâu xa, đôi mắt hẹp dài khẽ híp, giọng điệu đầy ý vị: "Chuyện anh thích làm nhất chính là..."
Anh vươn tay, kéo đầu cô lại sát người mình, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai cô, sau đó nói bằng giọng tà mị: "Hôn em."
"Thích ăn nhất..." Anh cố tình dừng lại vài giây, sau đó mới nói ra một câu đầy ẩn ý: "Chính là em."
Nguyễn Tri Hạ rất không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Cái quái gì thế!
Cái gì gọi là việc thích làm nhất là hôn cô, thứ thích ăn nhất chính là cô?
Cô mà ăn được sao?
Có thể đứng đắn một chút không?
Cô giơ tay đẩy người đàn ông trước mặt ra, giận dữ lườm anh một cái, ra vẻ không vui nói: "Anh nhàm chán quá đấy!"
Tư Mộ Hàn nhún vai, vẻ mặt vô cùng thành thật: "Lời anh nói là thật."
Việc anh thích làm nhất quả thật là hôn cô mà. Còn thứ thích ăn nhất, đương nhiên vẫn là cô chứ sao.
Đáng tiếc, tạm thời vẫn chưa ăn được.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, nhân viên phục vụ đã dọn thức ăn lên.
Nhìn thấy từng món ngon bày trí tinh xảo trên đĩa lần lượt được bưng lên, ngay cả người bình thường luôn chú trọng duy trì vóc dáng như Nguyễn Tri Hạ cũng không nhịn được mà phát thèm.
"Đây là món gì vậy? Đẹp mắt quá đi mất!"
Nhìn một bàn chất đầy món ngon, hai mắt Nguyễn Tri Hạ sáng rực cả lên.
Tư Mộ Hàn giúp cô tráng đũa qua nước sôi một lần, sau đó đưa cho cô: "Ăn thử xem."
Nguyễn Tri Hạ nhận đũa, gật đầu như gà mổ thóc: "Ừm."
Vừa dứt lời, cô lập tức gắp một đũa thức ăn lên cho vào miệng, đầu lưỡi của cô tức khắc được mỹ vị bao lấy, đúng là ngon đến không nói nên lời.