Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tim của Đường Thanh Nhã nhất thời thắt lại.

Anh Mộ Hàn đồng ý thật dứt khoát...

Thậm chí còn không níu giữ cô ta ở lại...

Hóa ra, khi một người không yêu bạn, cho dù bạn biểu hiện luyến tiếc, thâm tình đến đâu đi chăng nữa, cũng chẳng có nghĩa lý gì với anh.

Bởi vì trái tim của anh không nằm trên người bạn, tất nhiên sẽ không nhìn thấy tim của bạn đang rỉ máu.

"Em định chừng nào sẽ xuất phát, anh sẽ cử người đi chuẩn bị."

Không phải Tư Mộ Hàn không nhìn thấy nỗi đau khổ của Đường Thanh Nhã, nhưng con người chỉ có một trái tim, anh đã trao cho một người khác rồi, tất nhiên sẽ không thể nào quan tâm quá giới hạn với người phụ nữ khác.

Anh có thể bồi thường cho cô ta, nhưng với điều kiện tiền đề là nằm trong giới hạn của anh.

Anh biết cô ta muốn làm gì, nhưng anh không cho nổi, lại không muốn tổn thương cô ta, nên dứt khoát coi như không nhìn thấy gì cả.

“Không cần đâu anh Mộ Hàn.” Đường Thanh Nhã lắc đầu cười nói: “Hôm nay em sẽ đi.”

Tư Mộ Hàn nhướng mày, rõ ràng cảm thấy hơi bất ngờ về việc hôm nay cô ta sẽ rời đi: "Nhanh như vậy ư?"

Đường Thanh Nhã cụp mắt nhìn ngón tay của mình, ấp úng nói: "Ngày mai là ngày giỗ của mẹ em, nên em muốn quay về sớm để chuẩn bị một lát."

Tư Mộ Hàn sửng sốt, ngày giỗ của mẹ cô ta ư?

Đúng rồi.

Năm anh tìm thấy cô ta, mẹ của cô ta đã mất vì bệnh, trước đây năm nào cô ta cũng quay về cúng bái, nhưng anh lại quên mất.

Ngẫm lại, có lẽ mấy năm nay cô ta vẫn chưa quay về, nên anh cũng không nói gì nhiều.

“Anh sẽ bảo vệ sĩ chở em về."

Đường Thanh Nhã đáp ừm, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền anh Mộ Hàn rồi."

Tư Mộ Hàn...

...

Trong phòng bếp.

Nguyễn Tri Hạ đang đun nước để nấu mì.

Nước trong nồi đang sôi sùng sục.

Nhưng tâm trạng của người nấu mì lại giống như treo ngược cành cây, tay cầm mì nhưng lại không bỏ mì vào nồi.

Nguyễn Tri Hạ cầm mì ở trong tay, nhưng tâm trí đã bay xa hàng nghìn dặm.

Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại câu nói kia của Đường Thanh Nhã.

Trái tim cô như được bao phủ bởi một lớp sương mù.

Trong lòng buồn bực, cực kỳ khó chịu.

Cô cảm thấy mình hơi đa sầu đa cảm rồi.

Tư Mộ Hàn đã sớm nói với cô rằng, anh không yêu Đường Thanh Nhã, mà đó chỉ là trách nhiệm và lời cam kết.

Nhưng cô vẫn để tâm.

Cô để tâm trong hơn hai mươi năm cô chưa xuất hiện, người bầu bạn ở bên cạnh Tư Mộ Hàn chính là Đường Thanh Nhã.

Đúng như những gì Đường Thanh Nhã vừa mới nói, nếu cô ta không bị bắt cóc, Tư Mộ Hàn không bị hôn mê trong vụ nổ, có lẽ bây giờ người đang bầu bạn ở bên cạnh Tư Mộ Hàn không phải là cô.

Cảm giác tội lỗi như thể cô đã cướp mất hạnh phúc vốn thuộc về Đường Thanh Nhã nhất thời bao trùm trái tim cô.

Nếu cô rút lui, có phải...

Đột nhiên, Nguyễn Tri Hạ giật nảy mình.

Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?

Không ngờ cô lại nghĩ đến việc trả lại Tư Mộ Hàn cho Đường Thanh Nhã?

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chắc chắn mình bị điên rồi, nên mới có suy nghĩ này, Tư Mộ Hàn đang sống sờ sờ ra đấy, sao cô có thể có suy nghĩ nhường anh cho người này người kia chứ?

Cô thật sự điên rồi.

Rốt cuộc cô đang nghĩ cái quái gì vậy?

Nguyễn Tri Hạ vươn tay gõ vào đầu mình để ngăn cản bản thân đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Nguyễn Tri Hạ lấy lại tâm trí, bây giờ mới phát hiện ra không ngờ mình lại chưa bỏ mì vào.

Nước trong nồi vẫn đang sôi sùng sục, cô vội vàng bỏ mì vào.

Có lẽ là do lúc bỏ mì vào, cô đã để tay hơi thấp, nên không cẩn thận chạm vào miệng nồi, nhất thời bị bỏng đến mức cô vội vàng rút tay về ngay.

Đúng lúc Tư Mộ Hàn vừa mới bước vào phòng bếp đã chứng kiến cảnh tượng này.

Anh vội vàng sải bước đi tới, sợ hãi đến biến sắc nắm lấy cổ tay cô, anh tắt bếp ga trước, rồi mới quay đầu lại nhìn cô, căng thẳng hỏi:

"Sao vậy? Em đã bị bỏng rồi à?"

Ngón út truyền đến cảm giác đau rát thấu xương, khiến Nguyễn Tri Hạ suýt rơi nước mắt.

Cô nhìn Tư Mộ Hàn bằng đôi mắt ươn ướt, vì giọng điệu lo lắng của anh, càng khiến đôi mắt của cô trở nên ẩm ướt hơn.

Cô còn chưa kịp trả lời, Tư Mộ Hàn đã nhìn thấy đầu ngón tay bị phỏng đỏ của cô, anh vội vã kéo tay cô đến bồn rửa mặt, rồi vặn vòi nước xối xuống vết thương.

Thấy ngón út mảnh mai đẹp đẽ kia gần như đã đỏ hết lên, Tư Mộ Hàn vô cùng đau lòng, anh vừa dùng nước lạnh xối vào ngón tay út của cô, vừa quở trách:

"Chẳng phải anh đã nói là anh sẽ nấu mì cho em rồi à? Tại sao em còn tự mình làm? Em xem, tay của em đều bị phỏng đỏ hết rồi, sau này em không được phép nấu nướng trong phòng bếp nữa."

"Em đâu có yếu ớt như vậy, em chỉ bất cẩn thôi mà."

Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, cảm thấy Tư Mộ Hàn không cho phép cô bước vào phòng bếp là quá khoa trương.

Cô đâu phải là người không biết nấu nướng, nếu chỉ vì bị bỏng một tý mà không cho phép cô bước vào phòng bếp, người khác còn tưởng đây là tiểu thuyết ngôn tình.

Tư Mộ Hàn lạnh lùng lườm Nguyễn Tri Hạ, không cho phép cô nói chen vào: "Anh đã nói không cho phép là không cho phép."

Sau đó, hình như anh cảm thấy lời mình nói quá mạnh mẽ, nên không khỏi mềm giọng nói: "Ngoan nào, sau này em đừng vào bếp nữa, được không?"

Có lẽ là vì lúc Tư Mộ Hàn nói quá hấp dẫn, nên Nguyễn Tri Hạ đã vô thức gật đầu đáp: "Được."

Đợi đến khi cô phản ứng lại mình đã nói gì, thì dở khóc dở cười.

"Anh sẽ dẫn em ra phòng khách bôi thuốc trước, rồi lát nữa anh sẽ vào nấu mì cho em."

Dù sao thì mình nói gì đi chăng nữa, Tư Mộ Hàn cũng sẽ không nghe, nên Nguyễn Tri Hạ dứt khoát chẳng thèm nói nữa, mà ngoan ngoãn đi vào phòng khách cùng Tư Mộ Hàn.

Cô bị Tư Mộ Hàn ấn xuống ghế sofa, ngoan ngoãn ngồi ở đó.

Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên sofa, nhìn Tư Mộ Hàn đang ngồi tìm thuốc mỡ trong ngăn kéo dưới TV để bôi cho cô, trong lòng không khỏi ấm áp.

Những suy nghĩ linh tinh trong phòng bếp lúc trước cũng bị gạt ra khỏi đầu.

Trên thế giới này, chỉ có một mình Tư Mộ Hàn là lo lắng, quan tâm cô như thế, dựa vào cái gì mà cô phải chắp tay dâng anh cho người khác?

Huống hồ, người đàn ông này còn yêu mình, dựa vào cái gì mà cô lại không quý trọng anh, rồi tự ti suy nghĩ linh tinh như vậy?

Nguyễn Tri Hạ thật sự cảm thấy mình rảnh rỗi không có việc làm, nên mới nghĩ đến mấy chuyện vớ va vớ vẩn kia.

Cô sẽ không bao giờ nhường người đàn ông của mình cho ai khác.

Cho dù cô ta đã gặp anh trước.

Chỉ cần bây giờ, cô và Tư Mộ Hàn tình nguyện yêu thích nhau là đủ rồi.

Còn Đường Thanh Nhã, cô sẽ không ngăn cản Tư Mộ Hàn bù đắp cho cô ta, nhưng nếu cô ta muốn người đàn ông của cô, vậy thì thật ngại quá.

Người đàn ông này là của cô, ai cũng đừng hòng tơ tưởng đến.

Lúc Nguyễn Tri Hạ đang thất thần, Tư Mộ Hàn đã cầm thuốc mỡ đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, rồi nắm lấy tay cô đặt lên đầu gối của anh.

Anh vừa bôi thuốc cho cô, vừa nghi ngờ nhìn cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Nguyễn Tri Hạ bừng tỉnh, cô cụp mắt nhìn Tư Mộ Hàn đang bôi thuốc cho mình, vẻ mặt hơi xấu hổ, lắc đầu nói: "Không có gì."

Tư Mộ Hàn ngước mắt lên nhìn cô, nhưng không nói gì, một giây sau, anh lại cụp mắt xuống, tiếp tục bôi thuốc cho cô.

Trên ngón tay truyền đến cảm giác mát lạnh, hơi sảng khoái, cô cụp mắt, nhìn Tư Mộ Hàn bằng ánh mắt sáng rực, dáng vẻ tập trung của anh như có ma lực vô biên, thu hút tầm mắt của cô, khiến cô vì anh mà không thể tự kiềm chế.

Cô không biết sau khi mình rời đi, anh và Đường Thanh Nhã đã nói chuyện như thế nào.

Liệu Đường Thanh Nhã có thật sự muốn quay về quê hay không?

Hay chỉ muốn thừa cơ tỏ tình với Tư Mộ Hàn?

Nói thật, bây giờ trong lòng cô vẫn hơi ngứa ngáy, cô muốn hỏi Tư Mộ Hàn, nhưng lại cảm thấy hơi bất tiện.

Nhưng nếu không hỏi, trái tim cô sẽ loạn tùng phèo, tò mò chết đi được.

Cô do dự một hồi.

Bàn tay rảnh rỗi của Nguyễn Tri Hạ vô thức sờ vào lỗ tai trái, ánh mắt hờ hững, bây giờ mới nhẹ nhàng hỏi một câu:

"Tư Mộ Hàn, anh và cô ta trò chuyện như thế nào?"

Tư Mộ Hàn đáp ừm, rồi ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đại dương bao la, khiến người ta cảm thấy thần bí khó lường.

"Sao thế?"

Thấy anh nhìn mình, nhưng không nói gì, Nguyễn Tri Hạ không khỏi chột dạ, thầm nghĩ, chẳng lẽ anh không thích mình nhiều chuyện quá ư?

Nhưng cô chỉ muốn biết thôi mà...

Anh có cần hẹp hòi đến thế không?

Anh không muốn nói cho cô biết ư?

Nguyễn Tri Hạ bất giác cau mày.

Đột nhiên, một bàn tay lớn chạm vào trán cô, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích hơi lưu luyến: "Em đừng cau mày mãi như thế."

Tư Mộ Hàn thâm trầm nhìn cô, khẽ vuốt ve hàng lông mày đang nhíu lại của cô.

Như thể cô cau mày cũng là một vấn đề to tát.

Nguyễn Tri Hạ nín thở, tập trung toàn bộ sự chú ý vào bàn tay lớn trên trán, ngón tay thon dài đó như mang theo dòng điện, hễ chạm vào chỗ nào là cô run rẩy chỗ đó...

Cô chớp mắt, tim đập hơi nhanh.

Mặt cũng hơi nóng bừng.

Nhịp tim đập nhanh như vậy khiến người khác cảm thấy bốc lửa, nên Nguyễn Tri Hạ khẽ lui về sau.

Sau khi tránh khỏi ngón tay đang xoa trán của người đàn ông, cô liền ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh đang nghi ngờ nhìn mình thì nuốt nước miếng, hơi lắp bắp nói.

"Cái đó, hình như trong phòng hơi nóng..."

Tư Mộ Hàn nghe vậy thì nhất thời nhướng mày: "Nóng ư?"

Mặc dù hiện nay một số khu vực trong nước đã bắt đầu nắng nóng, nhưng thời tiết ở thành phố Hàng Châu vẫn khá mát mẻ.

Hoàn toàn không tồn tại từ nóng này.

Do đó, khi Nguyễn Tri Hạ nói đến từ nóng, Tư Mộ Hàn còn tưởng mình đã nghe nhầm.

Nhưng thấy người phụ nữ lấy tay quạt, không ngờ anh lại sinh ra cảm giác nóng.

Vì thế.

Hôm nay thật sự hơi nóng ư?

"Em nóng à? Vậy để anh đi bật điều hòa."

Tư Mộ Hàn đứng dậy, định đi lấy điều khiển từ xa của điều hòa.

Nguyễn Tri Hạ vội vàng vươn tay giữ anh lại: "Không... không cần đâu, em không còn cảm thấy nóng như vậy nữa."

Đùa à? Thời tiết đẹp như vậy, đây là thời điểm thoải mái nhất, làm sao có thể nóng được?

Cô chỉ bị anh chọc tức đến mức bốc lửa thôi...

“Em thật sự không cần à?” Tư Mộ Hàn nghi ngờ nhìn cô.

“Thật sự là không cần đâu.” Nguyễn Tri Hạ điên cuồng gật đầu, kéo anh ngồi xuống bên cạnh: “Anh vẫn chưa nói cho em biết anh và Đường Thanh Nhã đã nói chuyện như thế nào.”

"Ngày mai là ngày giỗ của mẹ cô ấy, nên hôm nay cô ấy sẽ quay về."

“Cô ta quay về một mình à?” Nguyễn Tri Hạ vô thức đặt câu hỏi.

"Anh đã bảo vệ sĩ đưa cô ấy về."

“Vậy thì tốt.” Nguyễn Tri Hạ nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Cô còn tưởng Tư Mộ Hàn sẽ quay về cùng cô ta, dọa cô sợ chết khiếp.

“Tốt ư?” Tư Mộ Hàn nhìn cô bằng vẻ mặt thấu hiểu: “Ban nãy em tưởng anh sẽ quay về cùng cô ấy à?”

Nguyễn Tri Hạ lúng túng nhìn anh, ánh mắt hiện lên tia ai oán.

Ai bảo anh luôn cảm thấy mình mắc nợ Đường Thanh Nhã.

Cô nghĩ như vậy cũng là chuyện rất bình thường mà?

Bị Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm như vậy, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình hơi nhỏ nhen, nên vội vàng giải thích:

"Em chỉ là…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK