Giọng nói của Đường Thanh Nhã dần trở nên nghẹn ngào, vành mắt cũng đỏ hoe.
“Em không thể khống chế tình cảm mà mình dành cho anh Mộ Hàn, mỗi lần nhìn thấy anh Mộ Hàn và Hạ Hạ ở bên nhau ngọt ngào hạnh phúc như vậy.
Em sẽ nghĩ, nếu trước đây em không bị bắt đi thì tốt biết mấy.
Nếu trước đây anh Mộ Hàn không bị thương trong vụ nổ, có phải chúng ta đã kết hôn, hoặc có con rồi đúng không?"
"Nhưng không có nếu như... Là ông trời đã không cho em và anh Mộ Hàn ở bên nhau, do đó..."
Đường Thanh Nhã còn chưa kịp nói hết, Tư Mộ Hàn đã không thể nghe tiếp được nữa, nên lên tiếng ngắt lời cô ta.
"Tiểu Nhã, em đừng nói nữa, là anh có lỗi với em."
Không thể không nói, những lời này của Đường Thanh Nhã khơi dậy nỗi áy náy trong lòng Tư Mộ Hàn, sau đó lại thành công khiến Nguyễn Tri Hạ ghen tuông.
Đường Thanh Nhã lắc đầu nói: "Anh Mộ Hàn, anh không có lỗi với em, là do chúng ta hữu duyên vô phận."
Nguyễn Tri Hạ đứng bên cạnh Tư Mộ Hàn, nghe thấy câu nói ban nãy của Đường Thanh Nhã, trong lòng cô chỉ cảm thấy cực kỳ phiền muộn.
Nguyễn Tri Hạ không thể không thừa nhận.
Câu nói vế sau của Đường Thanh Nhã giống như một tảng đá, đè nặng lên người cô.
Khiến cô có cảm giác dường như mình đang cướp đoạt tình yêu của người khác.
Tâm trạng của cô hơi buồn bực, u ám.
Khiến cô hoàn toàn không muốn ở lại đây nữa.
"Hai người cứ trò chuyện đi, em đi ra ngoài nấu chút gì đó để ăn."
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nói với Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn còn chưa kịp đáp lại, cô đã sải bước đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua người Đường Thanh Nhã, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà cô luôn cảm thấy trên người cô ta tỏa ra có một mùi hương kỳ lạ, nhưng chớp mắt đã không còn ngửi thấy nữa.
Cô cũng không nghĩ gì nhiều, mà dứt khoát đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ đi quá nhanh, Tư Mộ Hàn còn chưa kịp phản ứng lại, bóng dáng của cô đã mất hút rồi.
Tư Mộ Hàn nhìn về phía Đường Thanh Nhã ngay, chỉ cảm thấy cực kỳ nhức đầu.
Anh cũng cảm nhận được ít nhiều rằng, những lời Đường Thanh Nhã vừa mới nói không được thỏa đáng, nhưng anh cũng không thể nào nói thẳng trước mặt cô ta.
Anh hơi bất đắc dĩ nhìn Đường Thanh Nhã hỏi: "Tại sao em lại cố ý nói ra lời đó trước mặt Hạ Hạ?"
Đường Thanh Nhã nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ mềm yếu: "Anh Mộ Hàn cảm thấy em rất đáng sợ và đáng ghét đúng không?"
Tư Mộ Hàn khẽ cau mày nhìn cô ta, rồi mím môi thành một đường thẳng, không nói gì.
Cô ta thấy thế thì cười tự giễu, đáy mắt hiện lên vẻ đau thương: "Thật ra, em cũng cảm thấy mình thật đáng sợ, không ngờ em lại trở nên mưu mô như vậy."
"Không ngờ em cũng biết đâm sau lưng người khác."
"Anh Mộ Hàn, em không muốn mình biến thành người mà anh căm ghét, do đó, anh hãy để em về quê đi. Em hứa với anh, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."
Đường Thanh Nhã vươn tay vuốt sợi tóc lòa xòa trước trán, rồi nở nụ cười thê lương với Tư Mộ Hàn.
Nhìn thấy bộ dạng này của Đường Thanh Nhã, ánh mắt của Tư Mộ Hàn hơi hoảng hốt.
Cứ như thể chỉ trong nháy mắt, một số hồi ức đã được kéo ra.
Anh chợt nhớ lại lần đầu tiên khi anh gặp Đường Thanh Nhã.
Anh nhớ lúc đó khi anh tìm đến cửa, cô ta suýt bị ba dượng của cô ta...
Vì cô ta đã lỡ tay đẩy ngã ba dượng của cô ta, khiến ông ta ngã xuống cưa điện, thi thể chia lìa.
Lúc đó, cô ta cũng giống như bây giờ, nói mình rất đáng sợ, mình đã giết người rồi.
Anh nhớ lúc đó cô ta rất hoảng loạn, sợ hãi, luôn miệng nói rằng cô ta đã giết người, cô ta không cố ý, cô ta không phải là người xấu, sau đó cô ta không chịu đựng nổi kích thích nên đã ngất xỉu.
Hồi ức kết thúc.
Tư Mộ Hàn nheo mắt lại hỏi cô ta: "Em đã quyết định xong chưa?"
Đường Thanh Nhã sửng sốt, rồi gật đầu đáp: "Vâng, em đã quyết định xong rồi."
"Vậy thì tùy em, anh sẽ cử người chở em về."
Tư Mộ Hàn không hề níu giữ cô ta ở lại.
Mà anh lựa chọn tôn trọng quyết định của cô ta.
“Cảm ơn anh Mộ Hàn.” Đường Thanh Nhã mỉm cười, đáy mắt hiện lên vẻ chua xót không thể diễn tả bằng lời.