Đinh Uyển Du thực sự sắp tức chết rồi, nhưng trong thâm tâm bà ta biết rằng Tư Mộ Hàn chỉ bị thương chứ sẽ không chết.
Không hiểu sao bà ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bà ta lại nơm nớp lo sợ.
Cho dù Nhu nhi chỉ làm Tư Mộ Hàn bị thương, nhưng với tính cách có thù tất báo của Tư Mộ Hàn, e rằng anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Bà ta vội vàng nói: “Nhanh, Nhu nhi, con hãy mau đi ngay! Rời Hàng Châu càng xa càng tốt!”
Bây giờ chỉ có để Nhu nhi rời khỏi Hàng Châu mới cứu mạng được cô ta mà thôi.
“Không!” Nguyễn Tử Nhu chợt thốt lên theo bản năng: “Mẹ, con sẽ không đi đâu. Con rời Hàng Châu thì có thể đi đâu được chứ!”.
Cô ta không một xu dính túi, cũng chẳng có nghề nghiệp gì. Hai mươi năm qua cô ta được cơm bưng nước rót tận tay, nếu rời khỏi ba mẹ thì làm sao mà sống được chứ, làm sao cô ta có thể tự nuôi sống bản thân được.
“Nếu con không đi thì con sẽ ngồi tù đấy!” Đinh Uyển Du tức giận trợn mắt nhìn cô ta.
“Con muốn ngồi tù hay là rời khỏi Hàng Châu! Con tự mình lựa chọn đi! Bây giờ mẹ không cứu con được.”
Cần phải biết rằng người mà Nhu nhi làm bị thương chính là Tư Mộ Hàn!
Mặc dù người đàn ông đó tàn tật, khuôn mặt xấu xí nhưng lại vô cùng kiêu ngạo.
E rằng cả Hàng Châu này không ai cứu được Nhu nhi của bà ta.
“Không. Con không muốn ngồi tù, con đi đây! Con đi ngay đây.”
Khi Nguyễn Tử Nhu nghe tin mình sẽ vào tù, làm sao còn nghĩ đến chuyện cổ ta không thể tự nuôi sống bản thân chứ, vì thế đã đồng ý rời đi ngay lập tức.
Đinh Uyển Du thấy vậy vừa khóc vừa ôm cô ta vào lòng: “Con gái ngoan! Sau này con hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, đợi vài năm nữa Tư Mộ Hàn quên mất chuyện này thì mẹ sẽ bí mật gọi con về.”
Nguyễn Tử Nhu vừa khóc vừa gật đầu.
Hai mẹ con chào nhau rồi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đưa Nguyễn Tử Nhu đến nhà ga.
Tuy nhiên, khi Nguyễn Tử Nhu vừa ra đến cửa thì cảnh sát ập đến.
“Cô Nguyễn Tử Nhu, anh Tư Mộ Hàn đã gọi cảnh sát rằng cô cố ý làm anh ấy bị thương. Vụ việc đã được lập hồ sơ, xin cô hãy đi theo chúng tôi một chuyến.”
Nguyễn Tử Nhu và Đinh Uyển Du đều ngã trên mặt đất với vẻ mặt tuyệt vọng.
Đế Uyển.
Tư Mộ Hàn đang ngồi trên xe lăn, hơi há miệng, đang tận hưởng sự phục vụ chu đáo và ân cần của một người phụ nữ nào đó.
Nguyễn Tri Hạ cầm trong tay một chiếc nĩa xiên một miếng trái cây rồi tự tay đút cho người đàn ông thối không biết xấu hổ đó, còn kèm theo một tiếng a và dỗ anh ăn.
Nhìn Tư Mộ Hàn chỉ bị đau vai mà lại coi như tàn phế hai tay, từ lúc về đến giờ, anh liên tục sai khiến cô, uống nước cũng phải bón, ăn trái cây cũng bắt cô đút.
Cô thật sự điên rồi.
Rõ ràng anh vẫn còn một tay, sao lại yên tâm thoải mái sai khiến cô như vậy, còn sai khiến một cách thản nhiên như thế nữa.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô không thể không nghe, bởi vì cô mà anh mới bị thương, là cô nợ anh.
Tư Mộ Hàn cắn miếng trái cây mà Nguyễn Tri Hạ đưa cho, nhai một cách duyên dáng.
Nguyễn Tri Hạ dùng chiếc đĩa mà cô vừa đưa cho Tư Mộ Hàn ăn xiên một miếng trái cây cho cô rồi đưa lên miệng nhai.
Hai vợ chồng cứ thế, anh một miếng, tôi một miếng mà ăn hết cả một khay trái cây.
Mấy người giúp việc cúi đầu ở đằng xa, thỉnh thoảng lén nhìn trộm.
Nhìn thấy người đàn ông hở chút là tức giận đập phá mọi thứ lại nhu mì như một con chó nhỏ của Nguyễn Tri Hạ thì vô cùng kính nể cô.
Mấy người họ không hẹn mà cùng nhau nghĩ.
Từ khi có thêm cô chủ nhỏ trong biệt thự, cuộc sống của họ tốt đẹp đến mức không còn nghi ngờ gì nữa.
Khi Quan Diêm bước vào, cậu ta nhìn thấy hai vợ chồng đang bán cho nhau rất ngọt ngào thân mật, đột nhiên cảm thấy như bị cưỡng bức ăn cẩu lương vậy.
Cậu ta vất vả mệt nhọc từ bên ngoài về, vì cậu chủ của mình mà đi xử lý người đã làm anh bị thương.
Kết quả là ngay khi trở về đã bị cậu chủ thể hiện tình cảm để ngược đãi cậu ta. Con thuyền nhỏ tình bạn, nói lật là lật, ngày nào đó cậu ta cũng phải đi tìm bạn gái thôi.
Nào, hãy làm tổn thương nhau đi.